30/9/11

Ở nơi tâm bão

Bão về rồi...lạnh quá! Mình ngồi co ro ở phòng khách viết blog với một ngón tay bị dao cứa phải, đau buốt đến tận óc...Tiếng gió rít ù ù ngoài kia, cây bàng cạnh nhà đã bị quật bật gốc nằm chỏng chơ ra giữa đường trông thật tội nghiệp...


Bầu trời vần vũ những đám mây đen kịt, khi thiên nhiên nổi giận thật là đáng sợ...Mình đọc báo mạng, được biết tâm bão là Quảng Ninh, Hải Phòng và Hà Nội....Hải Phòng đã phải sơ tán hơn 5000 người dân đi tránh bão, Quảng Ninh vừa bị đắm một con tàu ngoài Tuần Châu, Hà Nội thì lại ngập lụt hết phố phường...
Mỗi khi bão về như thế này là mình lại thấy cảm giác bất an không làm sao mà giũ bỏ được dù đã bao nhiêu năm nay rồi....Có lẽ đó là ám ảnh kinh hoàng từ cái thời mình còn phải ở trong căn nhà trọ tồi tàn lợp pro-xi măng ấy và trận lốc xoáy kèm mưa đá hôm nào như muốn hất tung mái nhà lên...

Mưa, lạnh...tất cả những căn phòng đều tối om vì mất điện lưới...Đám cây cảnh của mình thì rũ rượi ngoài kia....Tự dưng chợt nghĩ đến những cái túi nilon hàng ngày mình vẫn dùng, bao nhiêu người khác cũng dùng...Rồi tất cả tỉnh bơ gói ghém rác lại, tỉnh bơ quăng vào xe đẩy...Rồi một ngày vu vơ hỏi nhau những câu tỉnh bơ, rằng sao dạo này thời tiết khắc nghiệt thế nhỉ, rằng sao mưa nắng cứ thất thường, rồi sao dịch bệnh lại tràn lan như thế???...!!!

Đôi lúc thấy con người ta (kể cả mình nữa) thật vô tâm và...vô trách nhiệm! Có nghĩ đấy và có băn khoăn chút đấy nhưng chả làm được gì cả...

Lạnh quá, còn ngón tay thì cứ buốt mãi không khỏi, máy tính của mình cũng sắp die rồi vì mất điện lâu quá, chạy cạn cả pin...Hic, đúng là một ngày chán chẳng buồn chết!!!....

Nguồn trích dẫn: From: thanhhuyen

1 Lời bình

  1. Trí VănTrí Văn15:58 09-10-2011
    Bão ở Quảng Ninh, Hà Tĩnh có gì mà sợ? nhiều lắm là một buổi chiều, buổi tối là sẽ qua đi, thành áp thấp với mưa mát mẻ.
    Còn bão trong lòng thì mới gay go chứ, hàng tuần, háng tháng, có khi hàng năm mà nó chưa qua...
  2. thanhhuyenthanhhuyen16:42 09-10-2011
      Có lẽ thế, bão tố trong lòng mới là cơn bão đáng sợ nhất…Nó huỷ hoại và ăn mòn tâm hồn nhanh như một chất axit đậm đặc ý? Nhưng biết làm sao, vì kiếm tìm mãi mà có thấy mắt bão ở đâu đâu???

    22/9/11

    Đêm thấy ta là thác đổ

    Nguồn trích dẫn: From: zing.mp3

    Xa cách


    Có một bận em ngồi xa anh quá ,
    Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn .
    Em xích gần thêm một chút , anh hờn ,
    Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa .

    Anh sắp giận, em mỉm cười vội vã
    Đến kề anh và mơn trớn :" Em đây!"
    Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay,
    Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.

    Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
    Ôi trời xa, vầng trán của người yêu!
    Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
    Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng .
    Dầu tin tưởng chung một đời, một mộng,
    Em là em, anh vẫn cứ là anh.
    Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành
    Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
    Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
    Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.
    Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
    Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.
    Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
    Anh muốn vào dò xét giấc em mơ
    Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
    Cũng như em giấu những điều quá thực...

    Hãy sát đôi đầu, hãy kề đôi ngực!
    Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
    Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
    Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
    Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
    cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng
    Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng :
    "Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"

    Nguồn trích dẫn: Thơ tình Xuân Diệu

    Vợ, người tình và tri kỷ

    Thế nào là vợ? Vợ là người con gái mà bạn tình nguyện giao cả gia tài cho cô ấy cất giữ.

    Thế nào là người tình? Người tình là người con gái mà bạn hẹn hò vụng trộm với cô ấy và sợ vợ phát hiện.


    Thế nào là hồng nhan tri kỷ? Hồng nhan tri kỷ là người con gái mà bạn có thể nói với cô ấy tất cả mọi bí mật kể cả điều mà bạn không thể nói được với vợ hay người tình.

    Vợ là một sự ràng buộc, ràng buộc bạn không thể tùy tiện cặp bồ với một người con gái khác; người tình là một sự bù đắp, bù đắp cho bạn những tình cảm mãnh liệt mà ở người vợ còn thiếu hoặc bạn không tìm được ở người vợ, hồng nhan tri kỷ là sự chỉ rõ, chỉ rõ sự mê say trong trái tim bạn.

    Vợ sống cùng bạn từng ngày, người tình tiêu tiền cùng bạn, hồng nhan tri kỷ nói chuyện cùng bạn. Vợ không thể thay thế người tình, vì vợ không điều khiển được tình cảm như người tình, người tình không thể thay thế vợ, vì người tình không có được tình thân như vợ, vợ và người tình đều không thay thế được hồng nhan tri kỷ, vì đó nhu cầu của tâm linh.

    Vợ là người con gái không hề có chút quan hệ máu mủ nào với bạn nhưng lại bồn chồn mong nhớ mỗi khi màn đêm đã xuống mà bạn chưa về nhà, người tình là người con gái không hề có chút quan hệ gia đình với bạn nhưng lại làm cho bạn thỏa mãn mùi vị ái tình của đấng nam giới,  hồng nhan tri kỷ là người con gái chẳng có quan hệ gì với bạn cả nhưng lại có thể chia sẻ với bạn những vui buồn phiền muộn.

    Vợ là một ngôi nhà, là một bến cảng mang cho trái tim nông nổi của bạn sự vỗ về an ủi; người tình là gánh nặng của ngôi nhà, chẳng qua chưa đến nỗi vạn bất đắc kỷ, bạn không muốn vứt bỏ;hồng nhan tri kỷ là thứ tô điểm cho ngôi nhà, không có cô ấy bạn không thấy cô đơn, nhưng bạn sẽ cảm thấy cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì.

    Sự quan tâm của người vợ như một ly nước lọc, có lúc trở thành sự lảm nhảm,chỉ khi bị ốm mới trở thành sự ôn hòa;sự quan tâm của người tình như cốc nước lọc đó bỏ thêm chút đường, dần dần qua một đêm rồi mà vẫn chưa thỏa mãn;sự quan tâm của hồng nhan tri kỷ giống như cốc cafe khi bạn đang làm việc lúc nửa đêm, càng uống càng tỉnh.

    Khi vợ có bầu thì sẽ hỏi bạn muốn có con gái hay con trai một cách rất tình cảm; khi người tình có bầu với bạn thì sẽ khóc và hỏi bạn phải làm sao bây giờ? Đối với hồng nhan tri kỷ, bạn sẽ kể cho cô ấy nghe chuyên người tình của bạn có bầu và sẽ hỏi cô ấy bạn nên làm thế nào?! Ngay đối với người vợ, chỉ sau khi bị cô ấy phát hiện bạn mới nói rằng "Thật ra, anh đã muốn nói với em sớm hơn" sau đó cố gắng hết sức để giải thích, và giả bộ rất đáng thương.

    Khi vợ về nhà mẹ đẻ một tuần không quay lại bạn cũng không thấy nhớ; khi người tình mới 3 ngày không gặp bạn liền gọi điện cho cô ấy: Em đi đâu đó? Tối nay chúng mình đến nơi cũ uống cafe được không? Khi trong lòng cảm thấy buồn khổ, bạn chỉ muốn tìm hồng nhan tri kỷ để trò chuyện, nói với cô ấy chuyện vận mệnh của bạn giữa vợ và người tình, thực tế không thể chịu đựng được nữa.

    Cái mà làm đàn ông không chịu nổi đó là sự lảm nhảm của người vợ, nước mắt của người tình và sự hiểu lầm của hồng nhan tri kỷ. Sự lảm nhảm của người vợ làm đàn ông thấy đã rối cả lòng lại càng thêm rối hơn, nước mắt của người tình làm cho trái tim của đàn ông mềm yếu hơn, sự hiểu lầm của hồng nhan tri kỷ làm cho đàn ông thấy bị tổn thương, hụt hẫng.

    Người vợ tốt nhất là người mà đàn ông có thể tìm thấy ở cô ấy người tình và hồng nhan tri kỷ, chỉ là cảm giác thôi mà đàn ông khó có thể tìm thấy. Người tình tốt nhất là người mà khi mối quan hệ của bạn và cô ấy bị vợ bạn phát hiện, cô ấy sẽ chủ động rút lui mà không có một yêu cầu gì hết, nhưng khó mà tìm được điểm này của người tình. Hồng nhan tri kỷ tốt nhất là người đến một ngày nào đó sẽ trở thành người tình, thậm chí thành vợ của bạn, chỉ là cái suy nghĩ này chẳng có chút hiện thực gì cả.

    Nếu như có thể, đàn ông rất muốn biến hồng nhan tri kỷ thành người tình, nếu có thể nữa thì sẽ muốn cô ấy thành người vợ. Nhưng nếu hồng nhan tri kỷ trở thành vợ rồi thì sẽ không còn là tri kỷ nữa, bởi vì rất ít đàn ông muốn biến vợ thành tri kỷ. Trái tim đàn ông có rất nhiều bí mật không thể tuỳ tiện nói cho vợ nghe, không thế thì làm sao gọi là đàn ông nữa.

    Lấy vợ là vì sợ người khác nói ra nói vào, tìm một người tình là vì muốn thêm chút gia vị vào để điều chỉnh cái cuộc sống tẻ nhạt, muốn có hồng nhan tri kỷ vì muốn tưới cho tâm hồn trống rỗng của họ một chút canh。

    Đàn ông cả đời đi tìm không phải là vợ, cũng không phải là người tình mà là hồng nhan tri kỷ

    ???!!!
    Nguồn trích dẫn: From : Internet

    7 Bình luận

    1. NGUYỆT HÀNGUYỆT HÀ11:36 18-01-2012
      Miềng thích nhất câu này của bạn như một câu cách ngôn.

      Đàn ông cả đời đi tìm không phải là vợ, cũng không phải là người tình mà là hồng nhan tri kỷ

    2. thanhhuyenthanhhuyen09:32 05-03-2012
      Mình cũng thích câu ấy, vì thế đó là lý do để bôi đen và in đậm cả dòng, bạn ạ!
    3. duythanghdduythanghd13:56 08-11-2011
      Hiiii, Đâu phải ai cũng giống ai đâu em nhỉ?
    4. thanhhuyenthanhhuyen14:01 08-11-2011
        Vầng, đúng là không phải ai cũng giống ai dưng mờ cái số lượng "giống nhau" đó lại không nằm trong thiểu số...Như anh hongtuantu nói "thế mới đau" anh ợ....
      • hongtuantu_dhhongtuantu_dh23:22 17-10-2011

        " Nếu như có thể, đàn ông rất muốn biến hồng nhan tri kỷ thành người tình, nếu có thể nữa thì sẽ muốn cô ấy thành người vợ. Nhưng nếu hồng nhan tri kỷ trở thành vợ rồi thì sẽ không còn là tri kỷ nữa, bởi vì rất ít đàn ông muốn biến vợ thành tri kỷ. Trái tim đàn ông có rất nhiều bí mật không thể tuỳ tiện nói cho vợ nghe, không thế thì làm sao gọi là đàn ông nữa"

        câu này nghe hay nhất.
        mình đã có vợ nhưng k phải hồng nhan tri kỷ như bạn nói
        đi tìm hông nhan tri kỷ thì toàn quá đà nên lại thành ng tình
        thế mới đau
        chúc bạn vui

      • thanhhuyenthanhhuyen00:12 18-10-2011
          Hic, xét cho cùng, đàn ông muôn thủa vẫn là...đàn ông!!!
        • T.AT.A02:47 17-10-2011
          Hii, mình mà hỏi, anh chàng sẽ trả lời liền: " Em là em, thế thôi !" Suy nghĩ nhiều đau đầu lắm T.H nhỉ, nàng là người chàng cần có trong cuộc sống, và thế là đủ !
        • thanhhuyenthanhhuyen00:15 18-10-2011
            Hic hic, T.A trả lời khó, làm mình cũng đang rối lên đây...
          • Trí VănTrí Văn11:10 09-10-2011
            Chồng, người tình và tri kỷ....thì sao?
            Thì cũng vậy thôi, phải không bạn?
            Ai mà có được một trong ba cái đó thì cũng đã hạn phúc rồi, có cả ba cái (mà 3 trong một) thì càng tuyệt, không có cái nào mới là bất hạnh...Mình thì quan niệm như vậy .
          • thanhhuyenthanhhuyen14:47 09-10-2011
              "Chồng, người tình và tri kỷ" thì mình đang...đi tìm, bởi có lẽ một người đàn ông mà có đủ cả ba yếu tố đó chắc...tuyệt chủng lâu rùi TV nhỉ? Mình đang cố để ông xã mình đáp ứng được đủ 2/3 yêu cầu đó, được như thế cũng hp lắm rồi, phải không TV?
            • suave_windsuave_wind10:04 23-09-2011
              hì. hok có tiền. hok có quyền. xem ng tình sẽ yêu các anh tới mức nào nhé. khi khổ sở thì vợ...cái gì cũng vợ..nhưng những lời ngọt ngào, cử chỉ quan tâm, tình yêu nồng cháy thì lại cho ng khác...đổi lại thử xem...các anh thấy tnao...càng sống càng thấy cái xh bạc bẽo...xh càng phát triển càng thấy văn hóa lùn...lùn còn hơn xh nguyên thủy...
            • thanhhuyenthanhhuyen11:03 24-09-2011
                Mình thì không nghĩ thế, xã hội càng phát triển thì điều tất yếu là con người càng lùi ra xa nhau nên đôi khi thêm một chút gia vị vào cuộc sống cũng tốt đấy chứ. Nhưng tất nhiên cái gì nhiều quá cũng không hay...Nếu như đàn ông họ chỉ dừng lại ở mức độ chia sẻ và cảm nhận không thôi, thì chắc cũng có thể tha thứ được...phải không bạn?
                Chúc bạn một ngày tốt lành...

              • thanhhuyenthanhhuyen11:33 22-09-2011
                  Hic, đàn ông là thế đấy!
                • thanhhuyenthanhhuyen18:11 27-11-2011

                  21/9/11

                  Nụ cười và Nước mắt

                  Ngày xưa, Nụ Cười và Nước Mắt sống cách xa nhau, họ cùng ở trong một ngôi làng nhỏ,nhưng họ không hề biết sự hiện diện của nhau.

                  Nước Mắt thì suốt ngày u buồn cô ta khóc suốt mùa xuân cũng như mùa đông, mùa hạ cũng như mùa thu.Dẫu một chuyện nhỏ nhất cũng làm Nước Mắt khóc ...suốt một mùa. Còn Nụ Cười thì ngược lại, cô bé vui vẽ và vô tư suốt năm, lúc nào cô bé cũng cười, không có chuyện gì làm cô bé buồn lâu được, khi có ai đó làm cho cô bé rất đau lòng cô bé chỉ một cái nhíu mày, và sau đó sẽ tha thứ và vui cười ngay lập tức.

                  Một hôm Nụ Cười bắt gặp Nước Mắt đang ngồi khóc cạnh dòng sông, Nụ Cười hỏi: "Sao bạn lại khóc?".Nước mắt trả lời: “Có một người làm cho mình rất đau lòng, người ấy không yêu thương mình. "Ồ vậy à?", Nụ Cười nói:"Đơn giản thôi bạn ạ, vì người ấy không hiểu bạn, cuộc đời còn nhiều thứ phải lo hơn là tình yêu". Nước Mắt lại khóc:"Mình nghĩ vì mình xấu xí, không đáng yêu, không có nụ cười dễ thương như bạn". “Ồ chẳng sao đâu bạn hãy nhìn xuống dòng sông và nghĩ về người ấy lúc ban đầu xem nào". Nước Mắt nhìn xuống cô bé không tin vào mắt mình, một người rất dễ thương với nụ cười chân thật nhìn cô, Nước Mắt hỏi:"Ai vậy?".Nụ Cười trả lời:"Bạn đấy Nước Mắt ạ, vì bạn suốt ngày u buồn nên bạn không biết được mình có một nụ cười tuyệt đến mức nào"

                  Nước Mắt mừng quá:"Bạn có thể kết bạn với mình không?". Nụ Cười đáp:"Tất nhiên rồi, mình sẽ dạy cho bạn cười, còn bạn hãy dạy cho mình khóc, khi có ai đó làm mình đau lòng mình muốn khóc một lát để lòng nhẹ nhàng hơn".

                  Và từ đó Nụ Cười và Nước Mắt kết bạn thân đi đâu cũng có nhau, họ chia sẽ cho nhau, nâng đỡ nhau đễ đi hết cuộc đời vốn dĩ nhiều đau khổ hơn niềm vui, nhiều giả dối hơn chân thật,nhưng tin rằng nếu họ cùng nhau vượt qua những đau khổ thì cuộc sống trở nên rất giản đơn và nhẹ nhàng.

                  Nguồn trích dẫn: From : Internet

                  Mp3: Love song - Now and Forever


                  Nguồn trích dẫn: From: zing.mp3

                  Chuyện tình hạc giấy

                  Theo  truyền thuyết, khi bạn tặng người mình yêu 1.000 con hạc giấy do chính tay bạn gấp, bạn và người ấy sẽ hạnh phúc bên nhau. Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. 

                  Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn, nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau.
                  Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng phải đi  Paris , sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
                  Chàng trai đồng ý, nhưng trái  tim  tan nát. Anh lao vào việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty riêng của mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.

                  ******

                  Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại.

                  Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như ngày xưa nữa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng…

                  Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi  theo  họ.

                  Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào.
                  Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi  Paris . Nàng đã mắc bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. 
                  Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.


                  Nguồn trích dẫn: From : Internet

                  Câu chuyện Bốn Mùa


                  Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :

                  - Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.

                  Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.

                   
                  Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
                  -  Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
                  Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên thật ướt át.
                  Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu

                  - Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.

                  - Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh, tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi...

                  Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. 
                  Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :

                  - Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.

                  - Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.

                  Và họ ra đi....

                  Thế rồi chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc....

                  Nhưng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?"

                  Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....

                  Phải chăng...chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ...... ? Hãy luôn tự tin đón nhận những thứ sẽ là của mình đang đến và để cho những thứ không thuộc về mình ra đi. Hãy can đảm lên như Mùa Xuân bạn nhé!

                  Nguồn trích dẫn: From : Internet

                  Tình yêu không có ngày Cá tháng tư

                  Họ là bạn học với nhau thời sinh viên. Thời đại học, cô là hoa khôi nổi tiếng của trường. Không chỉ xinh đẹp, cô còn khiến mọi người chú ý bởi thành tích học tập xuất sắc của mình. Các chàng trai trong trường theo đuổi cô nhiều như những chú ong bay quanh bông hoa đẹp. Còn anh, trái ngược hẳn với sự nổi tiếng của cô, chỉ là một chàng sinh viên hết sức bình thường, không cao lớn, cũng chẳng đẹp trai.Không biết vì lý do gì, cô lại đặc biệt thích chơi với anh. Vì ở bên anh, cô luôn có cảm giác vui vẻ, yên bình, và quan trọng hơn là cảm thấy an toàn. Có lẽ xuất phát từ tình cảm bạn bè chân thành mà họ lại yêu mến nhau lâu như vậy.
                  Những ngày tháng họ ở bên nhau quả là rất vui. Mỗi buổi tối, cô đều chủ động hẹn anh ra ngoài chơi. Rồi hai người cùng ngồi nói chuyện tâm sự, chia sẻ niềm vui nỗi buồn dưới bầu trời lấp lánh sao khuya. Qua những lần nói chuyện ấy, cô và anh lại càng hiểu về nhau hơn. 

                  Thi thoảng, cô cũng nũng nịu như một đứa trẻ. Đi chơi về đến kí túc, cô lại giả bộ mệt mỏi, rồi đòi anh cõng cô lên tầng. Tình cảm giữa họ lại càng gần gũi hơn trong những khoảnh khắc ấy. Cuối tuần, anh lại lấy xe đạp chở cô ra ngoại ô, ra bãi biển hóng gió. Cô ngồi sau xe anh, những sợi tóc dài khẽ reo vui trong gió như tâm trạng đang tràn đầy hạnh phúc của cô khi ấy.
                  Những ngày tháng đó còn có cả bao lời nói dối ngốc nghếch. Mỗi buổi sớm anh đều mang bữa sáng cho cô. Lần nào cũng có một quả trứng gà. Anh bóc vỏ rồi mỉm cười nhìn cô ăn. Cô bảo anh ăn cùng thì anh lắc đầu và nói, từ nhỏ tới lớn, anh không thích ăn trứng gà. Cuộc sống bần hàn khiến anh cảm thấy ngại ngùng khi cùng cô chia sẻ một quả trứng gà. Anh sợ cô biết rằng những đồng xu trong túi mình chỉ cho phép anh mua một quả trứng gà vào mỗi buổi sáng.

                   Ngày xưa khi anh còn nhỏ, mẹ vẫn thường luộc một quả trứng gà để bổ dưỡng sức khoẻ cho anh. Đó là món quà xa xỉ nhất mà mẹ giành mua cho anh ngày ấy.Và mỗi lần khi anh bảo mẹ ăn cùng, mẹ đều cười và nói: Mẹ không thích ăn trứng gà. Sau này khi biết chuyện, cô đã cảm động trước tấm lòng chân thành của anh và ngày càng yêu mến anh hơn.
                  Những ngày tháng ấy, cũng có cả nước mắt. Vì học ở xa, cô thường hay nhớ nhà. Mỗi lúc cô đơn, nhớ tới gia đình, cô lại không cầm được nước mắt. Anh chỉ biết đứng nhìn cô khóc mà không biết làm gì. Anh vốn là người ít nói, lại không biết nói những lời dễ nghe để dỗ dành cô. Những lúc ấy, anh chỉ ngồi bên cô, đưa cho cô chiếc khăn giấy mà hai khoé mắt cũng hoe đỏ…
                  Những ngày tháng ấy, khi ở bên nhau, anh và cô đều nghĩ về một chuyện. Cô nghĩ: Liệu anh ấy có thích mình không? Có thể anh ấy chỉ coi mình là em gái. Còn anh thì nghĩ: Cô ấy có thích mình không nhỉ? Có lẽ cô ấy chỉ coi mình như một người anh trai. Tình cảm giữa họ, gần như đã đi đến đích cuối cùng, duy chỉ thiếu một câu nói mà thôi.
                  Valentine năm ấy, cô nhận được rất nhiều hoa và thiệp chúc mừng. Nhưng tất cả những bó hoa ấy, cô đều đem vứt vào thùng rác. Đúng vậy, các cô gái trẻ vẫn thường thích được tặng hoa. Cô cũng thích, nhưng càng thích hơn là bó hoa hồng mà anh sẽ tặng cô. Khi đã yêu một người, thì trong trái tim chỉ có người ấy mà thôi. Cô không chấp nhận hoa của những người mà mình không giành tình cảm cho họ. 
                  Từ phía xa, khi thấy anh bước đến với bó hoa hồng trong tay, trái tim cô đã reo vui hạnh phúc. “Tặng em bó hồng này!” Anh chìa bó hoa về phía cô và ấp úng. “Chín bông hoa hồng tượng trưng cho điều gì vậy?” Mặt cô đỏ ửng, cô hỏi anh mà trong lòng chỉ mong đợi một câu nói. “Anh thấy những bông hoa này rất đẹp, anh hi vọng là những gì mà người khác có thì em cũng phải có…” “Ai bảo em không có?” Không đợi anh nói hết lời, cô đã ném bó hoa về phía anh và bỏ đi trong cơn giận dữ…

                  Anh đứng ngây người ở đó, nhìn theo bóng cô khuất dần, muốn giữ cô lại mà bước chân như hoá đá…Buổi tối ấy, họ không còn sánh bước bên nhau dưới bầu trời đêm nữa. Anh cảm thấy vô cùng đau khổ, nghĩ rằng mình đã khiến cho tình cảm của hai người rạn vỡ. Còn cô thì cảm thấy tủi thân biết bao. Kì thực cô chỉ muốn nghe anh nói ra câu nói ấy. Họ đâu biết rằng bản thân đều là những người ngốc nghếch trong tình yêu…Một tháng rưỡi sau, một buổi tối, anh lấy hết can đảm viết một mảnh giấy nhỏ gửi cho cô. Anh viết: “Anh rất yêu em!”
                  …Mười năm sau, cả hai người đều đã bước qua tuổi mộng mơ. Những ngày tháng họ ở bên nhau trước kia chỉ còn là kí ức tươi đẹp. Cả anh và cô đều giữ riêng cho mình mối tình đầu thơ mộng ở trong tim. Anh vẫn sống độc thân, mặc dù sự nghiệp đã thành công, đã có rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng anh đều từ chối. Bởi trái tim anh giờ đây không thể gánh nổi hai chữ tình yêu nữa. Chỉ vì nơi mềm yếu nhất của con tim đã có hình bóng của cô. Ở một nơi xa xôi nào đó, cô cũng đang sống trong nuối tiếc và mong nhớ. Không ai biết được rằng mối tình đầu thì ra lại khó quên đến vậy.
                  Cuộc sống run rủi lại để họ gặp lại nhau nơi bãi biển quen thuộc. Họ đứng đối diện với nhau mà nước mắt cứ rơi trong im lặng. Cả hai đều đã thay đổi, già dặn hơn, từng trải hơn, duy chỉ có tình cảm giành cho người ấy vẫn không thay đổi, vẫn nồng nàn trong ánh mắt. Cô lên tiếng trước: “Tại sao anh lại gửi mảnh giấy cho em vào ngày hôm đó?” Anh nhíu mày: “Ngày nào cơ?” “Ngày Cá tháng tư” Anh tròn mắt kinh ngạc rồi thở dài: “Trời ạ, anh có biết đâu. Đối với anh, tình yêu không có ngày nói dối.” 

                  Và rồi họ cùng cười, rồi ôm nhau trong những giọt nước mắt hạnh phúc. Hai con người ngốc nghếch cuối cùng cũng có được hạnh phúc như mong đợi. Và mối tình đầu dại khờ của họ vậy là đã kéo dài hơn mười năm…

                  Nguồn trích dẫn: From : Internet

                  2 Bình luận

                  1. Trí VănTrí Văn16:02 29-10-2011
                    Thế à?!
                    Đoạn cuối của bài thơ trên hình như là:
                    ....Thật kỳ lạ tình đầu
                    Như lá vàng khát nắng
                    Ngỡ là sẽ nói nhiều
                    Mà suốt đời in lặng./
                    Chúc cuối tuần vui khỏe !
                  2. thanhhuyenthanhhuyen17:05 29-10-2011
                      Vâng, tặng anh một chiều thứ Bảy thật êm đềm  với cafe và hoa hồng neh
                    • Trí VănTrí Văn07:49 29-10-2011
                      Bài viết hay và cảm động lắm...
                      TV nhớ bài thơ của nhà thơ Lê Phước Ninh, chép tặng TH:
                      "Mối tình đầu qua đi
                      Không bao giờ trở lại
                      Nhưng mà nỗi xót xa
                      Như gió mùa thổi mãi
                      Hàng cây trút là vàng
                      Mang trên mình lá biếc
                      Cứ mỗi độ Thu sang
                      Gió rung cành tha thiết..."

                    • thanhhuyenthanhhuyen08:10 29-10-2011
                        Cảm ơn anh vì bài thơ rất ý nghĩa và nổi tiếng này, bài thơ đó từng nằm im trong cuốn sổ tay học trò của em mười mấy năm rồi...Giờ bất ngờ được đọc lại, bỗng thấy rưng rưng....Chợt nhớ quá thời cắp sách với những rung cảm thật đẹp đầu đời "Ôi áo trắng thủa nào anh đi học- đã bạc như Jeans, đã lấm như đời - Nên lúc hiu quạnh anh muốn thành trái cóc - Nằm khuất hộc bàn chờ áo trắng cong môi..." (Thơ Bùi Chí Vinh)
                        Tình yêu có thể qua đi, nhưng ký ức thì sẽ còn mãi, phải không anh?

                      Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

                       
                      Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Thanh Huyền - Premium Blogger Themes | Premium Wordpress Themes
                      Lên đầu trang
                      Xuống cuối trang