skip to main |
skip to sidebar
22.5.12
Thanh Huyền
No comments
28.3.12
Thanh Huyền
No comments
Chị
là người đàn bà đẹp có cái tên của một loài hoa đỏ rực màu lửa mùa hè!
Gương mặt chị toát lên một vẻ đẹp trong vắt, thuần khiết đến vô
cùng...Nhìn chị, chẳng ai nghĩ rằng đó là một người đàn bà bất hạnh, vậy
mà cuộc đời chị chẳng khác gì trò đùa của số phận...
Chị sinh ra
trong một gia đình bình thường nhưng bố mẹ chị chẳng may đứt gánh giữa
đường...Khi bố mẹ chia tay, chị chuyển ra Hạ Long sinh sống cùng mẹ với
cô em gái cùng mẹ khác cha và họ sống một cuộc sống tương đối thuận
hoà...
Biến cố gia đình chị thực ra chưa hẳn là điều gì ghê gớm
so với tất cả những gì mà chị phải trải qua sau này. Bi kịch đời chị chỉ
thực sự bắt đầu khi bước vào một cuộc hôn nhân đầy sóng gió...
Chị
đã yêu đến say đắm người đàn ông ấy, yêu đến nỗi bất chấp cả thói trăng
hoa của anh ta để quyết nên duyên vợ chồng. Thế mà vào đúng ngày cưới,
chồng chị đã vắng mặt chỉ vì một lý do cay đắng: đó là anh ta còn bận ở
bên cô người yêu cũ vì cô ta không cho anh về dự đám cưới của...chính
mình, cô ta thề sẽ tự vẫn nếu anh bỏ đi...Chị được đón dâu trong tủi hổ
và người đón chị về để vái lạy trước bàn thờ tổ tiên là anh trai của
chồng lấp tạm vào chỗ trống dùm kẻ tồi tệ kia...
Sống với nhau
được gần sáu năm, hai người mãi mà không có được một mụn con. Đi kiểm
tra thì bệnh viện thông báo do chất lượng tinh trùng của chồng chị kém
nên rất khó để thụ thai...Vậy mà trong thời gian đó, anh ta vẫn không từ
bỏ thói trăng hoa và cũng không quên thường xuyên sưu tập cho mình
những cô bồ mới...
Đến giữa năm 2011, chị may mắn mang thai. Cái
thai suôn sẻ cho đến tháng thứ 4 thì dịch Rubella bùng phát. Trớ trêu
thay, căn bệnh đó không buông tha cho chị...Đau đớn, kiệt quệ vì bác sỹ
yêu cầu phải bỏ thai tránh dị tật về sau. Chị trở về từ bệnh viện, xót
xa cho đứa con vừa mới thành hình, xót xa cho số phận hẩm hiu của chị,
và càng đau xót hơn khi chị biết chồng mình lại tiếp tục tằng tịu với
một đứa con gái cục mịch, thô lỗ cả về ngoại hình lẫn tính cách...
Đêm
ấy tâm sự cùng chị, tôi thấy dường như những nỗi đau đã vắt kiệt lấy
chị, đến mức chị chẳng còn nước mắt để mà khóc...Chị dửng dưng kể về câu
chuyện của chính mình mà như đang cắt ra từ một mẩu báo nào đó...
Và
điều gì cần đến thì nó cũng phải đến, chị quyết định ly hôn để làm lại
cuộc đời...Đã có quá nhiều tha thứ, có quá nhiều nỗi đau để không thể
tiếp tục được nữa. Chỉ nực cười nhất là sau phiên toà, gã chồng của chị
bị cô bồ đá thẳng tay. Công việc, gia đình và sự nghiệp tan tành theo
một thú vui bệnh hoạn...Và anh ta đã định tìm đến cái chết...Thế nhưng
thật đớn hèn vì hành động của anh ta thể hiện đúng bản chất của con
người đó: Anh ta lên cầu Bãi Cháy và trước khi nhảy xuống thì gọi điện
cho mọi người ở công ty đến để...ngăn cản anh ta làm điều dại dột(!)
Tôi
không có ý nghĩ rằng tại sao anh ta không nhảy quách xuống đó mà còn
làm trò hề ấy để làm gì nhưng sao mà thật nực cười. Anh ta đùa cợt với
chính cuộc đời mình, làm tan nát cuộc đời những người con gái khác...rồi
tỏ ra hối lỗi bằng một hành động ngu xuẩn, hèn hạ.
Lâu nay thỉnh
thoảng tôi vẫn gặp lại chị - vẫn một vẻ nhu mì đoan trang trong nét đẹp
dịu hiền, đằm thắm ấy. Tôi tin rằng với một người đàn bà như chị, đẹp
người - đẹp cả nết và giỏi làm ăn buôn bán, chắc chắn từ nay về sau chị
sẽ không phải khổ đau thêm một lần nào nữa...Từng ấy lằn roi số phận đã
quá đủ và quá thừa cho một thân phận mong manh như chị rồi....
27.3.12
Thanh Huyền
No comments
Nhiều
khi mình băn khoăn, không hiểu tại sao phụ nữ lại được gọi là phái
yếu...Có lẽ là do phụ nữ luôn yếu mềm cả về hình thể cũng như những suy
nghĩ ẩn chứa bên trong...
Và trái tim phụ nữ thì càng yếu mềm hơn nữa...Trái tim mỏng manh tội nghiệp có thể loạn nhịp chỉ vì những lý do không đâu...
Hẳn
nhiên rồi - mình cũng là phụ nữ, là một nửa yếu mềm của thế giới...Mình
dễ rung rinh, dễ mềm lòng, dễ ngẩn ngơ trước những điều khiến trái tim
nhạy cảm của mình phải thức dậy...
Chỉ cần một chiếc lá khô nhẹ
rơi trước mặt, chỉ cần một chùm xoan tím mong manh, chỉ cần một tiếng cá
đớp dưới mặt hồ yên ả và chỉ cần một lời ân cần từ những người xa
lạ...cũng đủ để những giác quan lay động đến tận cùng...
Mình
thích một trò chơi với những viên sỏi nhỏ. Trên mặt hồ rộng mênh mông,
một tiếng ném rơi tõm vào không gian...từng vòng tròn loang ra, loang ra
trên mặt nước, và khi những vòng tròn chưa kịp biến mất, viên sỏi thứ
hai, rồi thứ ba lần lượt được ném đi...Những vòng tròn đan khẽ vào nhau
như những cái nắm tay thật dịu dàng...
Đêm nay, chợt nghĩ về
những "vòng tròn" như những xúc cảm đẹp đã qua trong đời. Nếu như không
có những viên sỏi đó thì mặt hồ sẽ chẳng sinh động đến thế...Và hình
như...hình như cậu cũng đang trở thành một "vòng tròn" của riêng
tớ...Ôi, mình hâm mất rồi...
25.3.12
Thanh Huyền
No comments