Xin cho con ra viện sau mấy ngày quay cuồng mất ăn mất ngủ...Giờ nhìn con mệt nằm thiêm thiếp ngủ tôi mới lại cảm nhận nỗi đau ấy, tại sao nó cứ kéo dài âm ỉ đến như vậy?
Người ta bảo giọt máu đào hơn ao nước lã, phải chăng vì thế mà
những nỗi đau của chị luôn âm thầm len lỏi trong trái tim tôi mà
không cách nào ngăn nó lại được...Chăm con ốm nằm viện lần này là lần thứ hai
sau gần tám năm làm mẹ vậy mà tôi thấy gần như kiệt sức trong khi hết
người thân này đến người thân khác vào ra...Vậy mà...những tháng năm nuôi con
một mình, những trận ốm liên miên dai dẳng và những lần đem con đi cấp cứu của
chị hầu như lúc nào cũng chỉ có một mình – đơn độc...
Nhiều lúc tôi không thể hiểu nổi sao chị lấy đâu ra mà nhiều sức
lực đến thế - như một ngọn đèn bão dù cho mưa gió dập vùi cũng không sao làm
tắt được...Chị cứ âm thầm sống, âm thầm cho đi và hiên ngang đối mặt với mọi
thử thách khắc nghiệt của số phận. Sự hy sinh của chị làm tôi đau đến tận cùng.
Tại sao chị không nghĩ riêng cho bản thân mình một chút, nếu sống theo cách đó
có lẽ chị đã không phải khổ đau nhiều đến thế...
Lần về quê này tôi buồn nhiều hơn vui...Từ nỗi buồn mênh mang
khi lần đầu ra thăm mộ ông bà tổ tiên, cho đến nỗi buồn chua chát khi phải
chứng kiến những chuyện đắng lòng...
Đời tôi rất sợ phải nhìn thấy những mảnh bát vỡ - kể cả do vô ý
đánh rơi hay đó là hậu quả từ những cơn thịnh nộ...Nỗi sợ ấy kéo dài đến độ ám
ảnh vì khi tôi còn bé đằng sau cái bát vỡ sẽ là cơn giận lôi đình của bố và
càng kinh khủng hơn khi có ai đó cố tình lấy mâm bát làm nơi trút giận. Âm
thanh ấy xé nát màng nhĩ và những mảnh sắc cứa sâu vào trái tim như muốn tứa
máu...Những mảnh bát sắc lẻm trộn lẫn cơm canh chỉ cần mất một ít thời gian là
dọn sạch nhưng vết cắt vô hình của nó thì tôi không sao quên được...
Giá như lúc ấy có thể ôm lấy chị mà bật khóc thì tôi đã làm rồi – tôi không thể vì phải học chữ Nhẫn từ chị - Nhẫn để nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, để vẫn thản nhiên nói cười như thể đó là chuyện chị đã sẵn sàng đón nhận. Tại sao sau bao nhiêu cố gắng không biết mệt mỏi đó lại là cái kết dành cho một người như chị? Chỉ mong rằng đó không phải là cái kết cuối cùng mà là cái kết để mở ra cho đời chị một chương mới...
Không hiểu sao lần nào gặp chị rồi ra về lúc nào trong tôi cũng
trào lên một nỗi niềm khó gọi tên – cứ day dứt, khắc khoải và chua xót đến tận
cùng...Để rồi lại bần thần nhẩm đọc một đoạn thơ trong bài "Tống biệt
hành":
“Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Bóng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong...”
Lần nào chia tay chị tôi cũng thấy chông chênh như thế. Như lần
lên Hà Nội thăm chị trước đây - khi chị đi tiễn tôi ở bến xe bụng bầu vượt mặt
vẫn đòi tài xế sắp bằng được chỗ ngồi ghế trước cho em - và rồi từ vị trí ấy tôi
nhìn bóng chị càng lúc càng nhỏ bé, nụ cười vẫn trên môi nhưng mắt thì ngấn
nước...Ngày ấy và bây giờ lúc nào cũng thế, lúc nào chị cũng tất bật lo cho tôi
từng tí như thể tôi mãi là đứa em bé dại của chị thủa nào...
Bao nhiêu lần tôi yếu đuối đầu hàng số phận là bấy nhiêu lần
được chị xốc lại tinh thần, những lúc rơi xuống tận cùng của nỗi tuyệt vọng thì
lúc nào chị cũng ở bên cạnh. Giá như tôi có thể sống bản lĩnh hơn để không trút
vào chị những muộn phiền cho gánh âu lo của chị thêm đầy, giá như một ngày nào
đó có thể thay đổi được những chuyện đã qua...Và giá như tôi có thể gánh đỡ cho
chị ít nhiều những nhọc nhằn của kiếp người lắm nỗi gian truân này...
Có người đã nói rằng: “Con người sinh ra không phải để tan
biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu
lại trong trái tim người khác”. Chị đã sống như thế, vẫn chanh chua bốp
chát nhưng lại nhân hậu biết bao nhiêu, vẫn bon chen chợ đời nhưng luôn giữ
được cái Tâm trong sáng, vẫn miệt mài cho đi yêu thương mà chẳng đòi hỏi người
khác phải đáp trả...Những nỗi đau riêng mình chị cất giấu không cho ai nhìn
thấy, chỉ khi đêm về nước mắt lại âm thầm rơi ướt đẫm trang Nhật Ký và những
cơn ác mộng hãi hùng quãng đời thơ ấu trở về hành hạ chị trong những giấc
mơ...Chị đem trao niềm vui và chỉ giữ cho riêng mình những đau buồn. Cứ thế,
chị đã sống và in dấu trong trái tim tôi tự lúc nào không hay...
Chị bảo rằng con người ta đến được với nhau là nhờ Nhân Duyên.
Có lẽ nhờ Nhân Duyên ấy mà tôi đã được là em của chị. Giữa tôi và chị luôn là
những câu chuyện liên miên nên có nói với nhau nhiều đến đâu, thức thâu đêm
suốt sáng để nói thì vẫn không tài nào kết thúc được...Những bài học làm
người thấm dần vào tôi qua những câu chuyện ấy, những hướng đi đúng cũng dần
được mở ra và tôi biết rằng người hiểu tôi, thương tôi nhất vẫn luôn là chị.
Tình thương ấy mênh mang cả đến đàn con cháu. Ở chị không hề có khái niệm “cái
ngăn tủ” vớ vẩn như tôi chút nào...Để rồi tôi nhận ra rằng câu “anh em
kiến giải nhất phận” thật là tàn nhẫn...Tôi và chị chẳng cần gì cao sang
hay cho nhau tiền tài địa vị, chỉ cần những khoảnh khắc chị em bên nhau mà
không có sự chen chân của bất kỳ “kẻ thứ ba” nào. Ấy vậy mà niềm mong ước bình
dị ấy cũng bị chà đạp lên, phải chăng đàn ông là một lũ ích kỷ khi đố kỵ cả với
tình chị em ruột thịt...
Con trở mình khóc, ôm con dậy bất giác hát lên lời ru não nề:
“Cái cò đi đón cơn mưa
Tối tăm mù mịt ai đưa cò về”
Tự nhiên ứa nước mắt vì thấy sao lời ví xa xưa sao giống chị đến
thế? Mà những cánh cò thì chỉ thích bay thẳng về phía cơn giông thôi, phải không
chị?
Giá như có thể quay về ngày xưa dù chỉ một lần thôi chị nhỉ? Khi
em và chị ngồi chung một võng cùng đu đưa dưới khoảng sân trăng sáng, trong
hương đêm nồng nàn với mùi dạ hương, thoang thoảng mùi hoa cau và lấp ló
màu trắng muốt của khóm quỳnh vừa nở...còn những câu chuyện thì cứ mãi miên man
không dứt chẳng cần phải vướng bận thời gian, không gian hay bất kỳ điều gì
khác...
Những ký ức thời thơ ấu với những lằn roi ngang dọc, với nỗi
buồn nhiều hơn niềm vui cứ lần lượt hiện về bằng những câu chuyện kể. Dù muốn
dù không thì ký ức cũng là những điều không thể phai nhòa và nếu như không có
tuổi thơ bão táp ấy thì có lẽ em cũng không cảm nhận hết tình thương mà chị đã
dành cho em nhiều đến thế, từ những lần em ốm chị dỗ dành cho ăn từng thìa cơm
đến những lần phải đưa cả em đến lớp học để trông, từ những lúc hai chị em ôm
nhau khóc vì cái chết của một con thỏ đến những lúc trốn chạy khỏi đòn roi...Và
trong hố nước đen ngòm ấy em có thể ngoi lên vì có bàn tay chị kéo: “Cố lên
rồi sẽ qua thôi...”
Như lúc này em muốn bên cạnh chị biết bao nhiêu...Muốn nói với
chị thật nhiều mà không sao mở lời ra nói được...Có lẽ em chỉ có thể nói một
câu đơn giản mà chị đã từng nói với em: “Cố lên rồi sẽ qua thôi...” và
em tin chắc rằng chị sẽ không - bao - giờ - gục - ngã...
Mong sao sau cơn mưa trời sẽ lại sáng...
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.