Chừng một phút đồng hồ ả ra ngoài. Ả lột phăng cái áo một cách chuyên nghiệp, mở cái túi nhỏ lấy ra cái bao cao su, bảo tôi: “Sẵn sàng vui vẻ chưa anh?”.
“Không có mại dâm ở Đồ Sơn”, đó là ý chính trong phát biểu của ông Phạm Ngọc Dũng – Phó Trưởng phòng Chính sách Phòng chống mại dâm, Cục Phòng chống Tệ nạn Xã hội ( Bộ Lao Động – Thương Binh và Xã hội) tại buổi Tọa đàm về Công tác Phòng chống mại dâm và Cai nghiện được tổ chức vào giữa tháng 6 này. Để bạn đọc có cái nhìn khách quan và đúng đắn nhất về phát biểu cũa ông Phạm Ngọc Dũng, xin giới thiệu bài phóng sự điều tra về tình trạng mại dâm tại Đồ Sơn của nhà báo Biên Thùy. Bài viết này, cũng như là một cách cung cấp thêm thông tin đến các cơ quan chức năng.
“Chưa đi chưa biết Đồ Sơn/ Đi rồi mới biết chẳng hơn đồ nhà”. Không biết vần thơ con cóc ấy có từ khi nào. Có lẽ, nó xuất hiện sau khi những cô gái trẻ lũ lượt kéo về Đồ Sơn bán vốn tự có. Hàng chục năm nay, thứ “đặc sản sung sướng” đã trở thành thương hiệu của Đồ Sơn- Hải Phòng. Thế mà, có đơn vị chức năng gì đó phút chốc phủi sạch sành sanh. Trong khi, bãi biển Đồ Sơn và những cô gái chân dài vẫn miệt mài đêm ngày nằm ngửa, nằm nghiêng…
Cô nàng cave mặc cái quần xanh ngắn cũn cỡn, chân dài trắng như trứng gà bóc, áp cái bộ ngực nhầy nhụa vào mặt khách. Gió biển phía xa thốc thổi len vào phố mằn mặn. Mùi son phấn luẩn quẩn tỏa ra sặc sụa. Nàng cave chu cái đôi môi cong cớn, cái miệng hé cười điệu đàng điếm, trát phấn, tô son đỏ chót như mào gà, nói: “Chúng mình vào bên trong vui vẻ đi anh”.
Chọn hàng
Bãi biển Đồ Sơn nằm trong những bãi biển du lịch nổi tiếng. Nhưng nói không ngoa chút nào, nếu thiếu và yếu cái dịch vụ đi kèm thì Đồ Sơn chẳng thu hút được mấy khách. Từ lâu, những cô gái chân dài tứ xứ đã đổ về đây cư ngụ, mưu sinh bằng cái thứ mà ông trời ban phát. Hễ nói đi Đồ Sơn là nhiều người lại nháy mắt nhìn nhau bí hiểm. Bởi đến đây, ngoài mục đích là tắm biển thì cái thú vui duy nhất được khách du lịch quan tâm tới đó là…chơi gái. Mà gái ở Đồ Sơn thì nhiều vô kể. Chân dài có, chân ngắn có, trắng có, đen có chỉ có giá cả là cố định.
Hơn 5h chiều, tôi mới đặt chân tới thị xã Đồ Sơn. Phóng tầm mắt nhìn quanh chỉ thấy lác đác vài bóng người. Lang thang phố biển, chẳng mấy chốc, trời đã tối. Gió lành lạnh tưởng chừng như mây đang kéo mưa đến vội vã. Chiếc taxi chạy chầm chậm đi vào con phố sầm uất và nổi tiếng nhất của thị xã mà thiên hạ vẫn gọi là “phố Hong Kong”. Đèn đường bật sáng vàng vọt những cô gái quần ngắn quá đùi non, áo hai dây thiếu vải lượn lờ dọc phố như cá cảnh. “Anh vào nhà nghỉ nào? Hàng ở đây chỗ nào cũng như nhau cả thôi. Làm một nhát cho sung sướng rồi vào thành phố mà ngủ cho lành”, người chạy taxi tên Tuấn nói với tôi.
Lượn hai vòng, Tuấn đỗ xe trước cửa một nhà nghỉ mà gã bảo có số nhất ở Đồ Sơn. Tay bảo vệ vô duyên hết cỡ thò đầu vào cửa kính bảo: “Vào đây chơi gái anh ơi. Em nào cũng xinh tươi, phục vụ tận tình, tới bến hết”. Nghe gã PR cũng hấp dẫn, tôi xuống xe. Trước cửa nhà nghỉ mấy gã bảo kê ngồi lẫn với khách làng chơi nhìn tôi như thể ăn tươi, nuốt sống. Còn gã bảo vệ thì hồ hởi như đón thần tài vào nhà, miệng cười tươi roi rói: “Anh cứ vào trong ngồi cho mát mẻ. Các em ấy ra ngay bây giờ, anh tha hồ chọn. Chỗ em đảm bảo em nào cũng đẹp, cũng chân dài…” Bên trong nhà nghỉ thiết kế giống phòng karaoke, đèn mờ loang loáng. Tiền sảnh đặt hàng ghế quây tròn mấy vị khách làng chơi nghe chừng vừa mới xong cuộc giao hoan vẫn chưa chịu rời bước.
Tôi ngồi xuống cái ghế còn trống. Vừa ngồi một nam thanh niên chừng 25 tuổi vận quần đùi, áo ba lỗ đi qua hỏi: “Anh chọn hàng chứ?”. Tôi gật đầu. Gã gọi ới vào trong: “Nguyệt, ra cho khách xem”. Trong ánh đèn mờ ảo, không sáng, cũng không tối cô gái mặc cái váy ngắn hết cỡ có đính kim tuyến lóng lánh bước ra. Chân cũng khá dài, da cũng rất trắng, khuôn mặt cũng không đến nỗi nào để khách làng chơi phải chê bai. Thế nhưng, tôi lắc đầu ra hiệu chưa vừa ý. Gã thanh niên định đẩy cô gái vào trong thì vị khách ngồi cạnh nhanh nhảu: “Để cô đó cho anh, em ơi”. Khách dụi điếu thuốc hút dở rồi cùng cô gái vào phòng. Gã thanh niên lại kéo ra một cô gái khác. Cô cave gầy nhẳng vừa đi vừa ngúng nguẩy, gã chưa kịp giới thiệu tôi đã tỏ vẻ không ưng. Gã nhìn tôi lắc đầu, nhếch cười: “Hàng này, anh còn không ưng thì cũng đến chịu”.
Mấy vị khách làng chơi đứng dậy lục tục ra về. Bên ngoài tiếng tay bảo vệ vẫn vọng vào: “Vào chơi gái anh ơi”. Màn chọn gái của tôi vẫn chưa kết thúc. Cô gái thứ 4 ra chào hàng mặc cái quần dài cỡ một gang tay màu xanh, tóc quá vai, khuôn mặt phấn xinh xắn. Tôi chần chừ, gã thanh niên bảo cô gái xoay người rồi gã dùng tay vỗ đánh đét một cái vào mông: “Hàng này miễn chê, mông căng, ngực bự”. Nói rồi, gã cười khanh khách, khoái trá.
Màn chọn hàng vui đáo để tôi đồng ý trả tiền để “sung sướng” với cô cave mặc cái quần ngắn màu xanh cũn cỡn. Cô tên Tuyền, chắc có lẽ là nghệ danh chứ cave mấy khi trưng tên thật. Tôi lẽo đẽo theo Tuyền vào phòng. Cái phòng nhỏ, cái giường cũng be bé khiến cho không khí ngột ngạt. Tuyền vứt cái túi đầu giường, chạy vào nhà vệ sinh, tụt quần ngồi phệt xuống nền. Vừa “giải quyết” vừa bấm điện thoại gọi điện cho ai đó giọng lả lơi: “Anh à, tối nay bận quá hay sao mà không đến thăm em”.
Chừng một phút đồng hồ ả ra ngoài. Ả lột phăng cái áo một cách chuyên nghiệp, mở cái túi nhỏ lấy ra cái bao cao su, bảo tôi: “Sẵn sàng vui vẻ chưa anh?”. Bên ngoài, âm thanh của chân guốc cao bổ xuống nền gạch cồng cộc, tiếng rên rỉ ở những phòng cửa khép hờ thi thoảng lại dội vào nghe rõ mồn một.
“Tủi thân lắm anh ơi”
Sau lúc giở tất cả những thủ thuật để tránh một cuộc mua bán thân xác, ả cave nhìn tôi như kẻ dở người. Ả bảo, “ Anh không ấy em, đó là chuyện của anh. Nhưng anh cũng phải trả tiền và boa bằng những người khách khác đấy nhé”, tôi gật đầu. Nhận được 100 ngàn đồng từ khách, khuôn mặt ả giãn ra tươi tỉnh. “Dạo này nhiều khách không em?”, tôi hỏi. “Cũng tương đối, mùa du lịch, nghỉ mát mà anh. Có ngày tiếp chả hết khách. Phàm là đàn ông đã xuống đây mà không tìm đến bọn em mới lạ”.
Đa số khách du lịch đến Đồ Sơn đều tranh thủ làm một cuốc tàu nhanh. Dịch vụ mại dâm nở rộ như hoa lá mùa xuân. Có thời điểm, mật độ gái bán dâm có mặt ở Đồ Sơn lên đến hàng trăm. Giờ số lượng vẫn chẳng giảm là mấy. Công khai vẫn công khai, lén lút vẫn lún lút, mua vẫn mua, bán vẫn bán. Không hiểu bằng cách nào mà những ổ cave này lúc nào cũng tuyển được hàng mới, trẻ trung và chân thì ngày càng dài.
Tuyền tiết lộ nhà nghỉ này có hơn chục cô gái, mở cửa đón khách 24/24. Có ngày “đắt hàng” ả cũng tiếp khoảng 15 khách. Thu nhập hàng tháng trên chục triệu đồng, tiêu pha mua sắm thả phanh, rủng rỉnh. “Em ở Hòa Bình. Anh chắc biết Kim Bôi chứ. Nhà em làm ruộng, bố em nuôi mấy con trâu. Học hết phổ thông, thi trượt tốt nghiệp, bố em bảo ở nhà chăn trâu rồi lấy chồng. Em chả thích rồi bỏ xuống đây làm. Vừa rồi về, em đưa cho ông bà mấy chục triệu cuối năm sửa lại cái nhà. Người làng thấy thế bảo bố mẹ em sướng nhá. Khen con gái giỏi giang, có tiền nên ông bà mừng ra mặt”.
Ả cave kể chuyện hay như tiểu thuyết, có đoạn còn ví von đầy chất văn học nhưng trần trụi và tục tĩu. Ả bảo: “Em tính làm vài năm, có tiền gửi ngân hàng sau này dưỡng già. Chồng con là cái nợ. Lấy chồng khác gì đánh bạc biết sướng hay khổ. Mà em làm thế này dù sướng hay khổ cũng chỉ vài năm thôi. Đôi khi, nhục bỏ mẹ anh ạ. Con chó cái có động dục thì nó mới có nhu cầu. Không động dục mà con đực có ve vãn nó kêu lên ăng ẳng, đếch chịu. Mà bọn em thì ngày nào cũng như ngày nào, cảm giác đau đớn chứ sung sướng chó gì đâu. Tủi thân lắm anh ơi”.
Ở Đồ Sơn người ta gọi cái nghề bán miền xuôi, nuôi miền ngược này là ngành công nghiệp không khói hay còn nói hay ho là nghề làm giàu không khó. Xây một cái nhà nghỉ, nuôi mấy ả cave, chăn thêm mấy đứa bảo kê là ngồi một chỗ đếm tiền. Tiền vào như nước, mỗi ngày vài chục triệu đồng dễ ợt. Trong khi nền kinh tế suy thoái chưa có hồi kết nhưng những tụ điểm mây mưa, thác loạn như thế này thì vẫn ăn nên làm ra.
Nhớ cái thời điểm mà mại dâm ở Đồ Sơn cực thịnh, gái bán dâm đua nhau về nhiều vô kể. Các nhà nghỉ thi nhau tuyển hàng đẹp, trẻ để câu khách. Gái từ tít mũi Cà Mau cho đến địa đầu Móng Cái về tụ hội bán dâm. Ngay cả bây giờ, khi câu chuyện về Đồ Sơn trở nên nóng hừng hực thì gái bán dâm quần cao, áo thấp vẫn lượn hàng đàn. Mà thú vị ở chỗ, gái bán dâm ở Đồ Sơn không đi “giao dịch” bằng SH hay taxi mà đi xe đạp. Hỏi một gái bán dâm ả cho biết: “Đi xe đạp mới ngây thơ giống nữ sinh, mới dân dã như gái quê, khách mới thích”.
Một cuộc mây mưa chớp nhoáng ở “thiên đường” này có mặt bằng giá là 250 nghìn đồng, qua đêm từ 800 nghìn đến 1 triệu. Trẻ con lớp 2 thông minh có nhẩm tính ra ngay. Mỗi ả cave ngày có thể kiếm được 3 triệu đồng. 10 ả là 30 triệu. Vào mùa “chạy hàng” thì một tháng các tú ông, tú bà có thể kiếm tiền tỷ dễ như trở bàn tay.
Khoản thu nhập này hoàn toàn không bị đánh thuế. Những tú ông, tú bà ở đây đều là những kẻ gian manh có số. Chúng nuôi dưỡng cave rồi liên tục cho về quê để tuyển hàng. Về quê, những ả cave đàn chị tung ra đủ lời mời ngon ngọt, mồi chài, dụ dỗ những cô gái quê vừa nghèo, vừa thất nghiệp xuống Đồ Sơn nhập hội.
“Phế phẩm” của Đồ Sơn
Sau khi những cô gái mới lớn, ngực mới nhú, những ngón tay vừa rửa sạch mực bút cắp áo quần theo đàn chị xuống Đồ Sơn thì cũng là thời điểm báo hiệu những đàn chị sắp thành “gà thải loại”. Các tú ông, tú bà sẵn sàng đẩy những cô gái già không còn sức quyến rũ đàn ông ra đứng đường bắt khách. Khi ra đứng đường thì thù lao của mỗi cuộc giao hoan bán xác chỉ còn một nửa giá trị trung bình. Đấy là chưa kể, vừa vẫy vừa lo chạy nhỡ đâu gặp cơ quan chức năng dồn đuổi.
Hàng trăm ả cave già đời, những con “gà thải loại” sau khi đã “đẻ hết trứng” ở Đồ Sơn đã đi đâu?. Một câu hỏi khiến nhiều người băn khoăn. Chẳng lẽ đã về quê chăn trâu và dưỡng già ư?. Đường về còn xa lắm…
Tôi rời nhà nghỉ đã hơn 20h tối. Gió vẫn thốc tháo thổi cái nóng hầm hập. Phía ngoài cửa đám tú ông, tú bà ngồi khoe bụng, vểnh râu xỉa răng. Những chiếc taxi vẫn chầm chậm chạy qua chạy lại, phía sau cửa kính những đôi mắt hau háu bị ánh đèn mờ ảo mê hoặc, chực sà ngay vào bãi đáp. Cuộc mua vui vẫn tiếp tục diễn ra cho đến khi ánh đèn trên những ô văng cửa sổ vụt tắt. Lúc ấy, những cô gái chân dài, tươi trẻ nằm trong khách sạn đang kê cao gối ngủ nhưng trong phố các “cựu cave” của Đồ Sơn một thời vẫn đứng chờ vẫy khách.
Con phố Nguyễn Văn Linh nằm trong thành phố Hải Phòng đoạn sáng, đoạn tối. Mấy cái nhà nghỉ 0 sao, quán cà phê gối đầu nhau nằm san sát. Trước khi đến đây, một đồng nghiệp nữ nói với tôi, phố này cùng phố Thiên Lôi, Nguyễn Bỉnh Khiêm đều là những ổ chứa gái mại dâm thuộc hàng “phế phẩm” của “thiên đường mại dâm” Đồ Sơn thải loại ra.
Gió nóng hắt vào mặt, tôi tìm vào một quán cà phê đèn mờ lụp xụp. Hai cô gái to béo đẫy đà ngồi co chân lên ghế thấy khách bỗng nhiên đon đả: “Dựng xe vào đây cà phê anh ơi”. Tôi nhả giọng: “Cà phê, cà pháo cái gì. Có vui vẻ thì làm một cái”. Hai cô gái nhìn nhau tủm tỉm cười. Chẳng úp mở, ả to béo, mỡ bụng lằn thành rãnh vì cái đai váy quá chật cất lời: “Anh muốn chơi tàu nhanh hay qua đêm?”. “Tàu nhanh bao nhiêu? Qua đêm bao nhiêu?”- tôi hỏi. Ả cave cười: “Giá chung mà anh, tàu nhanh thì 150 nghìn, qua đêm thì 600 trăm, nhà nghỉ anh trả”.
Tôi chọn cuốc tàu nhanh. Ả cave cũng áng chừng xấp xỉ U40, hơn tôi đến hơn chục tuổi, dẫn khách đi sâu vào phía trong. Bên trong tối om, có cái giường chăn chiếu lộn xộn bốc mùi hôi hám. Ả cave bật điện sáng, phía dưới nền rải rác những vỏ bao cao su dùng rồi vứt vương vãi. Chưa nói lời nào ả cave tụt váy, tay chống vào thành giường, tạo dáng mời gọi. Tôi choáng, đứng bần thần, suýt chạy ra ngoài. “Tiến hành đi anh, 15 phút thôi đấy”. “Sao không nằm xuống giường”, tôi nói. “Anh có bo đâu mà nằm”, ả nói ráo hoảnh thế. Tôi rút 50 nghìn chìa về phía ả.
Ả cầm tiền rồi lăn đùng ra cái giường hôi hám, tạo dáng chữ V, tôi nhìn mà ngán đến tận cổ.
Đèn sáng, nhìn cô gái bán dâm quá đát này mới thật khủng khiếp. Khuôn mặt đầy những cái mụn sần sùi. Hàng tá phấn son mà những cave “hết hạn sử dụng” như thế này thường mua theo cân, theo lạng ở ngoài chợ trời về bôi lên mặt. Thậm chí, trên những nốt mụn sần sùi rỉ ra thứ nước màu vàng tanh tưởi dù trát hàng tá phấn son dày cộp cũng không thể ngăn thứ nước ấy được. Mùi nước hoa rẻ tiền xộc lên nhưng nhức sống mũi. Tôi nhắm mắt cho qua cuộc vui rồi đứng dậy ra ngoài. Ả cũng vội vã kéo xiêm áo đi theo ra, bảo: “Anh uống thêm ly cà phê, nhé”.
Ánh sáng đèn mờ hắt hiu, tiếng nhạc vàng réo rắt nghe buồn đến não lòng. Hai ả cave ngồi tênh hênh trong làn áo mỏng hở hang cười đùa toe toét. Hỏi chuyện, ả vừa xong cuộc bán mua cùng tôi tâm sự, từ sáng tới giờ tôi là vị khách thứ 2. Tôi đem chuyện ở Đồ Sơn ra góp vui thì dường như đụng chạm vào nỗi đau thiên cổ của cả hai gái bán dâm này. “Nói là ngày vài triệu, tháng vài chục triệu nhưng có tích được đồng nào đâu. Anh thấy bọn em đây này, từ Đồ Sơn dạt về đây chứ đâu. Đi khỏi đó, hai đứa hùn vốn mới thuê được cái quán này. Kiếm sống qua ngày, mệt nhọc, nhục nhã lắm chứ bộ”, ả tên Phượng than vãn.
Đi dọc con phố này, gái đứng đường rồi ngồi vắt vẻo trong quán cà phê chờ khách chẳng thiếu. Họ đều từ bãi biển Đồ Sơn dạt về bán dâm cho những khách bình dân. Giá rẻ trăm rưỡi một cuốc, mà có đêm khan khách thì 50 nghìn cũng chiều. Khách thì đa dạng thể loại, người già, người trẻ, người khỏe, người yếu tìm đến với gái bán dâm quá đát để…giải khuây.
Tôi vòng qua đường Nguyễn Bỉnh Khiêm rồi sang phố Thiên Lôi trời đã về khuya. Mấy đứa thanh niên choai choai, tóc tai lởm chởm vít ga chạy như ma đuổi. Dạo mấy lượt chúng cũng rủ nhau táp xe vào những quán cà phê đèn mờ loang loáng chẳng tỏ mặt người. Trong những quán cà phê đầy hấp dẫn ấy, hàng trăm cô gái từng một thời khuynh đảo “thiên đường sung sướng” Đồ Sơn dạt về kiếm sống qua ngày bằng thân thể tàn tạ, cũ nát.
Thay cho lời kết
Mới đây, một báo cáo của Hải Phòng tuyên bố hùng hồn rằng không phát hiện thấy mại dâm ở Đồ Sơn khiến nhiều người choáng váng. Nhưng với cá nhân tôi thì luôn nghĩ rằng, lời tuyên bố hùng hồn ấy không có gì lạ. Có một câu chuyện mà một cô cave ở Đồ Sơn kể rằng, đằng sau những cô gái bán dâm, đằng sau những đêm mua vui dài dằng dặc là cuộc sống sung túc, đủ đầy của tầng tầng, lớp lớp những tú ông, tú bà. 250 nghìn đồng tàu nhanh ấy cũng phải chia năm, xẻ bảy ra thì mới yên thân, chứ đâu phải làm 10 đồng hưởng cả 10 đồng.
Lại nói đến cái tầng tầng, lớp lớp tú ông, tú bà ở thiên đường này cho rõ. Có những tú ông phơi mặt ngay cổng nhà nghỉ, đứng đón khách tận cửa phòng. Nhưng có cái loại tú ông, tú bà cao cấp hơn, chẳng cần đón khách, chẳng cần phơi mặt ra làm gì cũng có tiền. Những “tú ông cao cấp” như thế chỉ đạo bằng những cú điện thoại, bằng một thứ văn bản không có dấu. Và, ngày ngày vẫn nghiễm nhiên hưởng lợi từ thân xác của gái bán dâm. Thế mới tài!
“Không có mại dâm thì gọi gì là Đồ Sơn nữa. Người ta xuống Đồ Sơn còn ngại không dám tắm. Bởi tắm là ghẻ người. Nước bẩn lắm. Tôi chạy taxi 7 năm nay, khách vừa lên xe đã bảo đưa đến chỗ nào kín đáo vui vẻ một tí. Nói Đồ Sơn không có mại dâm thì khác gì bảo bãi biển ở đây không có nước. Nhưng, người ta quản lý thì họ phải nói thế. Chứ ăn chia với nhau rồi, há miệng mắc quai rồi dẹp làm sao được ”- Anh Tuấn lái taxi cho biết.
Đồ Sơn là một quận của thành phố Hải Phòng, cách trung tâm thành phố khoảng 20 km về hướng đông nam. Đồ Sơn có một khu nghỉ mát gồm nhiều bãi biển có phong cảnh đẹp ở miền Bắc. Thế nhưng, từ nhiều năm nay, Đồ Sơn “nổi tiếng” hơn cả nhờ vào hoạt động mại dâm có tính chất công khai, biến nơi này thành “Trung tâm đèn đỏ sầm uất nhất Việt Nam”.
BT (BCL)
“Chưa đi chưa biết Đồ Sơn/ Đi rồi mới biết chẳng hơn đồ nhà”. Không biết vần thơ con cóc ấy có từ khi nào. Có lẽ, nó xuất hiện sau khi những cô gái trẻ lũ lượt kéo về Đồ Sơn bán vốn tự có. Hàng chục năm nay, thứ “đặc sản sung sướng” đã trở thành thương hiệu của Đồ Sơn- Hải Phòng. Thế mà, có đơn vị chức năng gì đó phút chốc phủi sạch sành sanh. Trong khi, bãi biển Đồ Sơn và những cô gái chân dài vẫn miệt mài đêm ngày nằm ngửa, nằm nghiêng…
Cô nàng cave mặc cái quần xanh ngắn cũn cỡn, chân dài trắng như trứng gà bóc, áp cái bộ ngực nhầy nhụa vào mặt khách. Gió biển phía xa thốc thổi len vào phố mằn mặn. Mùi son phấn luẩn quẩn tỏa ra sặc sụa. Nàng cave chu cái đôi môi cong cớn, cái miệng hé cười điệu đàng điếm, trát phấn, tô son đỏ chót như mào gà, nói: “Chúng mình vào bên trong vui vẻ đi anh”.
Chọn hàng
Bãi biển Đồ Sơn nằm trong những bãi biển du lịch nổi tiếng. Nhưng nói không ngoa chút nào, nếu thiếu và yếu cái dịch vụ đi kèm thì Đồ Sơn chẳng thu hút được mấy khách. Từ lâu, những cô gái chân dài tứ xứ đã đổ về đây cư ngụ, mưu sinh bằng cái thứ mà ông trời ban phát. Hễ nói đi Đồ Sơn là nhiều người lại nháy mắt nhìn nhau bí hiểm. Bởi đến đây, ngoài mục đích là tắm biển thì cái thú vui duy nhất được khách du lịch quan tâm tới đó là…chơi gái. Mà gái ở Đồ Sơn thì nhiều vô kể. Chân dài có, chân ngắn có, trắng có, đen có chỉ có giá cả là cố định.
Hơn 5h chiều, tôi mới đặt chân tới thị xã Đồ Sơn. Phóng tầm mắt nhìn quanh chỉ thấy lác đác vài bóng người. Lang thang phố biển, chẳng mấy chốc, trời đã tối. Gió lành lạnh tưởng chừng như mây đang kéo mưa đến vội vã. Chiếc taxi chạy chầm chậm đi vào con phố sầm uất và nổi tiếng nhất của thị xã mà thiên hạ vẫn gọi là “phố Hong Kong”. Đèn đường bật sáng vàng vọt những cô gái quần ngắn quá đùi non, áo hai dây thiếu vải lượn lờ dọc phố như cá cảnh. “Anh vào nhà nghỉ nào? Hàng ở đây chỗ nào cũng như nhau cả thôi. Làm một nhát cho sung sướng rồi vào thành phố mà ngủ cho lành”, người chạy taxi tên Tuấn nói với tôi.
Lượn hai vòng, Tuấn đỗ xe trước cửa một nhà nghỉ mà gã bảo có số nhất ở Đồ Sơn. Tay bảo vệ vô duyên hết cỡ thò đầu vào cửa kính bảo: “Vào đây chơi gái anh ơi. Em nào cũng xinh tươi, phục vụ tận tình, tới bến hết”. Nghe gã PR cũng hấp dẫn, tôi xuống xe. Trước cửa nhà nghỉ mấy gã bảo kê ngồi lẫn với khách làng chơi nhìn tôi như thể ăn tươi, nuốt sống. Còn gã bảo vệ thì hồ hởi như đón thần tài vào nhà, miệng cười tươi roi rói: “Anh cứ vào trong ngồi cho mát mẻ. Các em ấy ra ngay bây giờ, anh tha hồ chọn. Chỗ em đảm bảo em nào cũng đẹp, cũng chân dài…” Bên trong nhà nghỉ thiết kế giống phòng karaoke, đèn mờ loang loáng. Tiền sảnh đặt hàng ghế quây tròn mấy vị khách làng chơi nghe chừng vừa mới xong cuộc giao hoan vẫn chưa chịu rời bước.
Tôi ngồi xuống cái ghế còn trống. Vừa ngồi một nam thanh niên chừng 25 tuổi vận quần đùi, áo ba lỗ đi qua hỏi: “Anh chọn hàng chứ?”. Tôi gật đầu. Gã gọi ới vào trong: “Nguyệt, ra cho khách xem”. Trong ánh đèn mờ ảo, không sáng, cũng không tối cô gái mặc cái váy ngắn hết cỡ có đính kim tuyến lóng lánh bước ra. Chân cũng khá dài, da cũng rất trắng, khuôn mặt cũng không đến nỗi nào để khách làng chơi phải chê bai. Thế nhưng, tôi lắc đầu ra hiệu chưa vừa ý. Gã thanh niên định đẩy cô gái vào trong thì vị khách ngồi cạnh nhanh nhảu: “Để cô đó cho anh, em ơi”. Khách dụi điếu thuốc hút dở rồi cùng cô gái vào phòng. Gã thanh niên lại kéo ra một cô gái khác. Cô cave gầy nhẳng vừa đi vừa ngúng nguẩy, gã chưa kịp giới thiệu tôi đã tỏ vẻ không ưng. Gã nhìn tôi lắc đầu, nhếch cười: “Hàng này, anh còn không ưng thì cũng đến chịu”.
Mấy vị khách làng chơi đứng dậy lục tục ra về. Bên ngoài tiếng tay bảo vệ vẫn vọng vào: “Vào chơi gái anh ơi”. Màn chọn gái của tôi vẫn chưa kết thúc. Cô gái thứ 4 ra chào hàng mặc cái quần dài cỡ một gang tay màu xanh, tóc quá vai, khuôn mặt phấn xinh xắn. Tôi chần chừ, gã thanh niên bảo cô gái xoay người rồi gã dùng tay vỗ đánh đét một cái vào mông: “Hàng này miễn chê, mông căng, ngực bự”. Nói rồi, gã cười khanh khách, khoái trá.
Màn chọn hàng vui đáo để tôi đồng ý trả tiền để “sung sướng” với cô cave mặc cái quần ngắn màu xanh cũn cỡn. Cô tên Tuyền, chắc có lẽ là nghệ danh chứ cave mấy khi trưng tên thật. Tôi lẽo đẽo theo Tuyền vào phòng. Cái phòng nhỏ, cái giường cũng be bé khiến cho không khí ngột ngạt. Tuyền vứt cái túi đầu giường, chạy vào nhà vệ sinh, tụt quần ngồi phệt xuống nền. Vừa “giải quyết” vừa bấm điện thoại gọi điện cho ai đó giọng lả lơi: “Anh à, tối nay bận quá hay sao mà không đến thăm em”.
Chừng một phút đồng hồ ả ra ngoài. Ả lột phăng cái áo một cách chuyên nghiệp, mở cái túi nhỏ lấy ra cái bao cao su, bảo tôi: “Sẵn sàng vui vẻ chưa anh?”. Bên ngoài, âm thanh của chân guốc cao bổ xuống nền gạch cồng cộc, tiếng rên rỉ ở những phòng cửa khép hờ thi thoảng lại dội vào nghe rõ mồn một.
“Tủi thân lắm anh ơi”
Sau lúc giở tất cả những thủ thuật để tránh một cuộc mua bán thân xác, ả cave nhìn tôi như kẻ dở người. Ả bảo, “ Anh không ấy em, đó là chuyện của anh. Nhưng anh cũng phải trả tiền và boa bằng những người khách khác đấy nhé”, tôi gật đầu. Nhận được 100 ngàn đồng từ khách, khuôn mặt ả giãn ra tươi tỉnh. “Dạo này nhiều khách không em?”, tôi hỏi. “Cũng tương đối, mùa du lịch, nghỉ mát mà anh. Có ngày tiếp chả hết khách. Phàm là đàn ông đã xuống đây mà không tìm đến bọn em mới lạ”.
Đa số khách du lịch đến Đồ Sơn đều tranh thủ làm một cuốc tàu nhanh. Dịch vụ mại dâm nở rộ như hoa lá mùa xuân. Có thời điểm, mật độ gái bán dâm có mặt ở Đồ Sơn lên đến hàng trăm. Giờ số lượng vẫn chẳng giảm là mấy. Công khai vẫn công khai, lén lút vẫn lún lút, mua vẫn mua, bán vẫn bán. Không hiểu bằng cách nào mà những ổ cave này lúc nào cũng tuyển được hàng mới, trẻ trung và chân thì ngày càng dài.
Tuyền tiết lộ nhà nghỉ này có hơn chục cô gái, mở cửa đón khách 24/24. Có ngày “đắt hàng” ả cũng tiếp khoảng 15 khách. Thu nhập hàng tháng trên chục triệu đồng, tiêu pha mua sắm thả phanh, rủng rỉnh. “Em ở Hòa Bình. Anh chắc biết Kim Bôi chứ. Nhà em làm ruộng, bố em nuôi mấy con trâu. Học hết phổ thông, thi trượt tốt nghiệp, bố em bảo ở nhà chăn trâu rồi lấy chồng. Em chả thích rồi bỏ xuống đây làm. Vừa rồi về, em đưa cho ông bà mấy chục triệu cuối năm sửa lại cái nhà. Người làng thấy thế bảo bố mẹ em sướng nhá. Khen con gái giỏi giang, có tiền nên ông bà mừng ra mặt”.
Ả cave kể chuyện hay như tiểu thuyết, có đoạn còn ví von đầy chất văn học nhưng trần trụi và tục tĩu. Ả bảo: “Em tính làm vài năm, có tiền gửi ngân hàng sau này dưỡng già. Chồng con là cái nợ. Lấy chồng khác gì đánh bạc biết sướng hay khổ. Mà em làm thế này dù sướng hay khổ cũng chỉ vài năm thôi. Đôi khi, nhục bỏ mẹ anh ạ. Con chó cái có động dục thì nó mới có nhu cầu. Không động dục mà con đực có ve vãn nó kêu lên ăng ẳng, đếch chịu. Mà bọn em thì ngày nào cũng như ngày nào, cảm giác đau đớn chứ sung sướng chó gì đâu. Tủi thân lắm anh ơi”.
Ở Đồ Sơn người ta gọi cái nghề bán miền xuôi, nuôi miền ngược này là ngành công nghiệp không khói hay còn nói hay ho là nghề làm giàu không khó. Xây một cái nhà nghỉ, nuôi mấy ả cave, chăn thêm mấy đứa bảo kê là ngồi một chỗ đếm tiền. Tiền vào như nước, mỗi ngày vài chục triệu đồng dễ ợt. Trong khi nền kinh tế suy thoái chưa có hồi kết nhưng những tụ điểm mây mưa, thác loạn như thế này thì vẫn ăn nên làm ra.
Nhớ cái thời điểm mà mại dâm ở Đồ Sơn cực thịnh, gái bán dâm đua nhau về nhiều vô kể. Các nhà nghỉ thi nhau tuyển hàng đẹp, trẻ để câu khách. Gái từ tít mũi Cà Mau cho đến địa đầu Móng Cái về tụ hội bán dâm. Ngay cả bây giờ, khi câu chuyện về Đồ Sơn trở nên nóng hừng hực thì gái bán dâm quần cao, áo thấp vẫn lượn hàng đàn. Mà thú vị ở chỗ, gái bán dâm ở Đồ Sơn không đi “giao dịch” bằng SH hay taxi mà đi xe đạp. Hỏi một gái bán dâm ả cho biết: “Đi xe đạp mới ngây thơ giống nữ sinh, mới dân dã như gái quê, khách mới thích”.
Một cuộc mây mưa chớp nhoáng ở “thiên đường” này có mặt bằng giá là 250 nghìn đồng, qua đêm từ 800 nghìn đến 1 triệu. Trẻ con lớp 2 thông minh có nhẩm tính ra ngay. Mỗi ả cave ngày có thể kiếm được 3 triệu đồng. 10 ả là 30 triệu. Vào mùa “chạy hàng” thì một tháng các tú ông, tú bà có thể kiếm tiền tỷ dễ như trở bàn tay.
Khoản thu nhập này hoàn toàn không bị đánh thuế. Những tú ông, tú bà ở đây đều là những kẻ gian manh có số. Chúng nuôi dưỡng cave rồi liên tục cho về quê để tuyển hàng. Về quê, những ả cave đàn chị tung ra đủ lời mời ngon ngọt, mồi chài, dụ dỗ những cô gái quê vừa nghèo, vừa thất nghiệp xuống Đồ Sơn nhập hội.
“Phế phẩm” của Đồ Sơn
Sau khi những cô gái mới lớn, ngực mới nhú, những ngón tay vừa rửa sạch mực bút cắp áo quần theo đàn chị xuống Đồ Sơn thì cũng là thời điểm báo hiệu những đàn chị sắp thành “gà thải loại”. Các tú ông, tú bà sẵn sàng đẩy những cô gái già không còn sức quyến rũ đàn ông ra đứng đường bắt khách. Khi ra đứng đường thì thù lao của mỗi cuộc giao hoan bán xác chỉ còn một nửa giá trị trung bình. Đấy là chưa kể, vừa vẫy vừa lo chạy nhỡ đâu gặp cơ quan chức năng dồn đuổi.
Hàng trăm ả cave già đời, những con “gà thải loại” sau khi đã “đẻ hết trứng” ở Đồ Sơn đã đi đâu?. Một câu hỏi khiến nhiều người băn khoăn. Chẳng lẽ đã về quê chăn trâu và dưỡng già ư?. Đường về còn xa lắm…
Tôi rời nhà nghỉ đã hơn 20h tối. Gió vẫn thốc tháo thổi cái nóng hầm hập. Phía ngoài cửa đám tú ông, tú bà ngồi khoe bụng, vểnh râu xỉa răng. Những chiếc taxi vẫn chầm chậm chạy qua chạy lại, phía sau cửa kính những đôi mắt hau háu bị ánh đèn mờ ảo mê hoặc, chực sà ngay vào bãi đáp. Cuộc mua vui vẫn tiếp tục diễn ra cho đến khi ánh đèn trên những ô văng cửa sổ vụt tắt. Lúc ấy, những cô gái chân dài, tươi trẻ nằm trong khách sạn đang kê cao gối ngủ nhưng trong phố các “cựu cave” của Đồ Sơn một thời vẫn đứng chờ vẫy khách.
Con phố Nguyễn Văn Linh nằm trong thành phố Hải Phòng đoạn sáng, đoạn tối. Mấy cái nhà nghỉ 0 sao, quán cà phê gối đầu nhau nằm san sát. Trước khi đến đây, một đồng nghiệp nữ nói với tôi, phố này cùng phố Thiên Lôi, Nguyễn Bỉnh Khiêm đều là những ổ chứa gái mại dâm thuộc hàng “phế phẩm” của “thiên đường mại dâm” Đồ Sơn thải loại ra.
Gió nóng hắt vào mặt, tôi tìm vào một quán cà phê đèn mờ lụp xụp. Hai cô gái to béo đẫy đà ngồi co chân lên ghế thấy khách bỗng nhiên đon đả: “Dựng xe vào đây cà phê anh ơi”. Tôi nhả giọng: “Cà phê, cà pháo cái gì. Có vui vẻ thì làm một cái”. Hai cô gái nhìn nhau tủm tỉm cười. Chẳng úp mở, ả to béo, mỡ bụng lằn thành rãnh vì cái đai váy quá chật cất lời: “Anh muốn chơi tàu nhanh hay qua đêm?”. “Tàu nhanh bao nhiêu? Qua đêm bao nhiêu?”- tôi hỏi. Ả cave cười: “Giá chung mà anh, tàu nhanh thì 150 nghìn, qua đêm thì 600 trăm, nhà nghỉ anh trả”.
Tôi chọn cuốc tàu nhanh. Ả cave cũng áng chừng xấp xỉ U40, hơn tôi đến hơn chục tuổi, dẫn khách đi sâu vào phía trong. Bên trong tối om, có cái giường chăn chiếu lộn xộn bốc mùi hôi hám. Ả cave bật điện sáng, phía dưới nền rải rác những vỏ bao cao su dùng rồi vứt vương vãi. Chưa nói lời nào ả cave tụt váy, tay chống vào thành giường, tạo dáng mời gọi. Tôi choáng, đứng bần thần, suýt chạy ra ngoài. “Tiến hành đi anh, 15 phút thôi đấy”. “Sao không nằm xuống giường”, tôi nói. “Anh có bo đâu mà nằm”, ả nói ráo hoảnh thế. Tôi rút 50 nghìn chìa về phía ả.
Ả cầm tiền rồi lăn đùng ra cái giường hôi hám, tạo dáng chữ V, tôi nhìn mà ngán đến tận cổ.
Ả cầm tiền rồi lăn đùng ra cái giường hôi hám, tạo dáng chữ V, tôi nhìn mà ngán đến tận cổ.
Đèn sáng, nhìn cô gái bán dâm quá đát này mới thật khủng khiếp. Khuôn mặt đầy những cái mụn sần sùi. Hàng tá phấn son mà những cave “hết hạn sử dụng” như thế này thường mua theo cân, theo lạng ở ngoài chợ trời về bôi lên mặt. Thậm chí, trên những nốt mụn sần sùi rỉ ra thứ nước màu vàng tanh tưởi dù trát hàng tá phấn son dày cộp cũng không thể ngăn thứ nước ấy được. Mùi nước hoa rẻ tiền xộc lên nhưng nhức sống mũi. Tôi nhắm mắt cho qua cuộc vui rồi đứng dậy ra ngoài. Ả cũng vội vã kéo xiêm áo đi theo ra, bảo: “Anh uống thêm ly cà phê, nhé”.
Ánh sáng đèn mờ hắt hiu, tiếng nhạc vàng réo rắt nghe buồn đến não lòng. Hai ả cave ngồi tênh hênh trong làn áo mỏng hở hang cười đùa toe toét. Hỏi chuyện, ả vừa xong cuộc bán mua cùng tôi tâm sự, từ sáng tới giờ tôi là vị khách thứ 2. Tôi đem chuyện ở Đồ Sơn ra góp vui thì dường như đụng chạm vào nỗi đau thiên cổ của cả hai gái bán dâm này. “Nói là ngày vài triệu, tháng vài chục triệu nhưng có tích được đồng nào đâu. Anh thấy bọn em đây này, từ Đồ Sơn dạt về đây chứ đâu. Đi khỏi đó, hai đứa hùn vốn mới thuê được cái quán này. Kiếm sống qua ngày, mệt nhọc, nhục nhã lắm chứ bộ”, ả tên Phượng than vãn.
Đi dọc con phố này, gái đứng đường rồi ngồi vắt vẻo trong quán cà phê chờ khách chẳng thiếu. Họ đều từ bãi biển Đồ Sơn dạt về bán dâm cho những khách bình dân. Giá rẻ trăm rưỡi một cuốc, mà có đêm khan khách thì 50 nghìn cũng chiều. Khách thì đa dạng thể loại, người già, người trẻ, người khỏe, người yếu tìm đến với gái bán dâm quá đát để…giải khuây.
Tôi vòng qua đường Nguyễn Bỉnh Khiêm rồi sang phố Thiên Lôi trời đã về khuya. Mấy đứa thanh niên choai choai, tóc tai lởm chởm vít ga chạy như ma đuổi. Dạo mấy lượt chúng cũng rủ nhau táp xe vào những quán cà phê đèn mờ loang loáng chẳng tỏ mặt người. Trong những quán cà phê đầy hấp dẫn ấy, hàng trăm cô gái từng một thời khuynh đảo “thiên đường sung sướng” Đồ Sơn dạt về kiếm sống qua ngày bằng thân thể tàn tạ, cũ nát.
Thay cho lời kết
Mới đây, một báo cáo của Hải Phòng tuyên bố hùng hồn rằng không phát hiện thấy mại dâm ở Đồ Sơn khiến nhiều người choáng váng. Nhưng với cá nhân tôi thì luôn nghĩ rằng, lời tuyên bố hùng hồn ấy không có gì lạ. Có một câu chuyện mà một cô cave ở Đồ Sơn kể rằng, đằng sau những cô gái bán dâm, đằng sau những đêm mua vui dài dằng dặc là cuộc sống sung túc, đủ đầy của tầng tầng, lớp lớp những tú ông, tú bà. 250 nghìn đồng tàu nhanh ấy cũng phải chia năm, xẻ bảy ra thì mới yên thân, chứ đâu phải làm 10 đồng hưởng cả 10 đồng.
Lại nói đến cái tầng tầng, lớp lớp tú ông, tú bà ở thiên đường này cho rõ. Có những tú ông phơi mặt ngay cổng nhà nghỉ, đứng đón khách tận cửa phòng. Nhưng có cái loại tú ông, tú bà cao cấp hơn, chẳng cần đón khách, chẳng cần phơi mặt ra làm gì cũng có tiền. Những “tú ông cao cấp” như thế chỉ đạo bằng những cú điện thoại, bằng một thứ văn bản không có dấu. Và, ngày ngày vẫn nghiễm nhiên hưởng lợi từ thân xác của gái bán dâm. Thế mới tài!
“Không có mại dâm thì gọi gì là Đồ Sơn nữa. Người ta xuống Đồ Sơn còn ngại không dám tắm. Bởi tắm là ghẻ người. Nước bẩn lắm. Tôi chạy taxi 7 năm nay, khách vừa lên xe đã bảo đưa đến chỗ nào kín đáo vui vẻ một tí. Nói Đồ Sơn không có mại dâm thì khác gì bảo bãi biển ở đây không có nước. Nhưng, người ta quản lý thì họ phải nói thế. Chứ ăn chia với nhau rồi, há miệng mắc quai rồi dẹp làm sao được ”- Anh Tuấn lái taxi cho biết.
Đồ Sơn là một quận của thành phố Hải Phòng, cách trung tâm thành phố khoảng 20 km về hướng đông nam. Đồ Sơn có một khu nghỉ mát gồm nhiều bãi biển có phong cảnh đẹp ở miền Bắc. Thế nhưng, từ nhiều năm nay, Đồ Sơn “nổi tiếng” hơn cả nhờ vào hoạt động mại dâm có tính chất công khai, biến nơi này thành “Trung tâm đèn đỏ sầm uất nhất Việt Nam”.
BT (BCL)
Posted in: Đọc và ngẫm
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.