Một phóng viên đến phỏng vấn một tù nhân đang thụ án trong trại giam “Tại sao anh trở thành trộm cắp, tại sao anh đi tù thế này?”. Anh ta trả lời “Thì bố tôi nghiện rượu, suốt ngày đánh chúng tôi, nhà thì nghèo xơ xác, chưa bao giờ tôi được một bữa no. Mẹ tôi thì hư hỏng, cũng suốt ngày đánh chúng tôi. Trong môi trường như vậy, thử hỏi anh: Tôi còn con đường nào khác ngoài trộm cắp và tù tội.”
Phóng viên đến phỏng vẫn tiếp người đàn ông thứ hai: “Nguyên nhân nào khiến anh trở thành tiến sĩ, tỷ phú, người nổi tiếng và thành công đến vậy?”. Anh ta trả lời “Thì bố tôi nghiện rượu, suốt ngày đánh chúng tôi, nhà thì nghèo xơ xác, chưa bao giờ tôi được một bữa no. Mẹ tôi thì hư hỏng, cũng suốt ngày đánh chúng tôi. Trong môi trường như vậy, thử hỏi anh: tôi còn con đường nào khác ngoài phải học thật giỏi, làm việc ngày đêm, cống hiến hết mình?”
Hai người trong câu chuyện này là 2 anh em ruột. Cùng 1 cha, 1 mẹ. Cùng một hoàn cảnh mà 2 người đi theo 2 lối khác nhau, có cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Cuộc đời mình do mình lựa chọn cách tư duy, cách sống.
Mỗi ngày chúng ta tập nghĩ một ý thiện, tập nói một câu yêu thương, tập làm một việc có ích cho đời. Cứ vậy chúng ta tạo ra thói quen tốt, tạo ra tính cách hay, tạo nên số phận tuyệt vời. Có ai đó ngồi chờ sung rụng hay ngồi than thân trách phận. Chẳng để làm gì. Không những vậy, họ không biết rằng chính họ đang nạp rác vào tâm và thân của mình!
Hoàn cảnh có thể ngăn cản bạn nhưng cũng hoàn cảnh đó là một động cơ phản lực đẩy bạn về phía trước đi xa hơn, bay cao hơn. Chính bạn quyết định đời bạn!
Chính ta quyết định số phận của ta. Đúng như đức Phật đã dạy “Phải tự mình thắp đuốc lên mà đi”.
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.