Nhiều khi mình băn khoăn, không hiểu tại sao phụ nữ lại được gọi là phái yếu...Có lẽ là do phụ nữ luôn yếu mềm cả về hình thể cũng như những suy nghĩ ẩn chứa bên trong...
Và trái tim phụ nữ thì càng yếu mềm hơn nữa...Trái tim mỏng manh tội nghiệp có thể loạn nhịp chỉ vì những lý do không đâu...
Hẳn nhiên rồi - mình cũng là phụ nữ, là một nửa yếu mềm của thế giới...Mình dễ rung rinh, dễ mềm lòng, dễ ngẩn ngơ trước những điều khiến trái tim nhạy cảm của mình phải thức dậy...
Chỉ cần một chiếc lá khô nhẹ rơi trước mặt, chỉ cần một chùm xoan tím mong manh, chỉ cần một tiếng cá đớp dưới mặt hồ yên ả và chỉ cần một lời ân cần từ những người xa lạ...cũng đủ để những giác quan lay động đến tận cùng...
Mình thích một trò chơi với những viên sỏi nhỏ. Trên mặt hồ rộng mênh mông, một tiếng ném rơi tõm vào không gian...từng vòng tròn loang ra, loang ra trên mặt nước, và khi những vòng tròn chưa kịp biến mất, viên sỏi thứ hai, rồi thứ ba lần lượt được ném đi...Những vòng tròn đan khẽ vào nhau như những cái nắm tay thật dịu dàng...
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.