Có thể em là
một ả đàn bà phù phiếm và kém thực tế nhưng chắc chắn em chưa bao giờ
ảo tưởng về mình, rằng mình xinh đẹp quyến rũ đến độ bất cứ gã nào
thoáng gặp cũng muốn lôi ngay mình lên giường hoặc thèm khát lột truồng mình giữa phố…vv…vv ..
Có thể em là một ả không đến nỗi rỗng tuếch và quá hời hợt nhưng cũng chả bao giờ dám tự tin nói rằng mình có một sức quyến rũ về tâm hồn đến độ bất cứ gã đàn ông nào cũng lăn quay ra ngây ngất yêu mến điên cuồng chỉ qua những cái entry vớ vẩn trên blog mà chẳng cần biết rằng em ở ngoài có mụn bọc hay ghẻ lở gì hay không …vv…vv..
Và em cũng không còn trẻ nữa, cũng chẳng có cái vẻ bốc lửa mơn mởn của đàn bà, chẳng có sự thánh thiện trong vắt của những thiên thần, chẳng có nét duyên lặn sâu của sự hi sinh, dịu dàng, nhân hậu mà người ta hay lấy để bù vào cho việc thiếu hụt nhan sắc ở một vài trường hợp nào đó…..
Tóm lại em rất đỗi bình thường. Và em đã có gia đình rồi, một sự ràng buộc ngọt ngào không thể chối cãi…Vậy mà anh vẫn lao vào em? Bất chấp mọi sự chống cự? (em đang dự trù sẽ chống cự) Vì yêu ư? Nhưng yêu cái gì mới được? Và anh đương nhiên sẽ trả lời, làm sao em lại hỏi một câu như thế, khi mà em thừa biết tình yêu là điều con người ta không thể cắt nghĩa được, và bản thân anh cũng như một gã lang thang trên phố bất ngờ bị bắn một mũi tên, anh nào đâu chuẩn bị trước kế hoạch cho một cuộc chinh phục? Anh cũng chỉ là nạn nhân thôi, nạn nhân của thần Cupit (lạy chúa nếu quả thật có lão ấy trên đời).
Có thể anh nhầm rồi!
Chỉ là một sự say nắng, chỉ là cảm xúc nhất thời, nó sẽ qua mau, rồi anh lại có thể đối diện trước em mà không hề ước muốn gì khác ngoài việc em nên biến khỏi tầm nhìn của anh…Và anh sẽ trả lời, rằng em có bao giờ thấy ai đó say nắng một cách dai dẳng từ năm này qua tháng nọ hay chưa? Có bao giờ thấy một gã đàn ông gần 40t lang thang trên phố một mình chỉ để được nhìn thấy người đàn bà kia một cách tình cờ chưa? Nếu chỉ là say nắng thì anh đã không mong cuộc đời của anh kết thúc nhanh đi nếu không thể được nhìn thấy em mỗi ngày dù phải giữ một khoảng cách nhất định để không làm em khó xử...Thế cuối cùng anh mong muốn điều gì ở em? Rằng em cũng say đắm chạy như bổ củi theo anh, rồi quấn quít, mơ mộng, hôn hít, làm tình và tưởng tượng rằng mình là ả đàn bà hạnh phúc nhất thế gian vì được một gã đàn ông thông minh, quyến rũ, tinh tế, thế kia suốt ngày hết ngợi khen lẫn vuốt ve mơn trớn? Anh lại trả lời rằng , anh chỉ mong em biết về tình yêu ấy, tin vào trái tim anh, anh mong em hạnh phúc và sẵn sàng chờ đợi đến một ngày em cũng cần anh như anh cần em.
Đến đây thì em lại thấy cuộc sống thật khó khăn, bởi cuộc hôn nhân nào cũng chứa đựng đầy nguy cơ tan vỡ, bởi chồng em không thể suốt ngày bên em để xuýt xoa những vết muỗi đốt, không thể suốt ngày chuyện trò tâm sự hoặc khen ngợi cho những việc quét nhà rửa bát đổ bô của em. Rồi em lại thấy tủi thân như bản tính nhạy cảm vẫn thường như thế, và rồi thay vì tự an ủi mình rằng có lẽ do chồng quá bận thôi, thì em lại nghĩ về anh để rồi so sánh, rồi cho mình cái quyền hỏi tại sao mình lại ngập đầu ở đây trong núi công việc nhà mà không được một ai ghi nhận trong khi ngoài kia đang có một người đàn ông quyến rũ tự tin như thế sẵn sàng một tay nhấc mình lên tận thiên đường?
Tại sao, tại sao? Anh biết không? Chính anh đã góp phần cho cái tôi ích kỷ trong em lớn mạnh, em chẳng chịu hi sinh thêm và bỗng nhiên đòi hỏi quá nhiều. Chỉ vì từ khi anh xuất hiện với những lời tỏ tình đầy mê hoặc, em lại có cơ hội nhìn lại mình, và thấy mình vẫn xinh đẹp biết bao, nhưng sao chồng mình không biết? Hoặc chẳng còn khả năng nhận biết. Em sẽ trượt dài trong u mê tăm tối, sẽ lao vào vòng tay anh, em sẽ ngoại tình, sẽ mất tất cả và liệu sau đó em còn có anh bên cạnh hay không? Hay khi ấy, cái lão thần Cupit dở hơi kia lại kịp xuất hiện, lại rút mũi tên tình yêu ra khỏi anh và anh sực tỉnh để nhận ra rằng anh chỉ say nắng mà thôi?
Em đã nhìn thấy trước mọi chuyện khi nó chỉ đang ở dạng nguy cơ, chỉ bởi vì em tự biết mình là người không mạnh mẽ, nông nổi và dễ bị những điều phù phiếm cuốn đi.
Em biết mối tình nào cũng có cái cầu vồng riêng của nó, dù đó là tình đơn phương đi nữa, và em luôn trân trọng những gì anh đã mang đến cho em, bởi chẳng ai rỗi hơi đi tỏ tình với một mụ đàn bà chẳng có gì đặc biệt như em mà không vì một tình yêu thực sự. Em tin anh yêu em chân thành, niềm tin ấy cũng là sự trân trọng của em đối với bản thân mình, em xứng đáng được anh yêu, được tất cả những ai từng nói yêu em, yêu em như lời họ nói. Và xin anh tin rằng một ngày nào đó em tìm đến anh thì cũng là lúc em không thể đóng vai một người đàn bà thuỷ chung bản lĩnh được nữa (lỗi phần lớn do anh), chỉ mong rằng ngày đó hãy còn xa…Anh lại trả lời: Em không bao giờ là một phụ nữ đơn giản bình thường như em tự nhận, có thể em không biết điều đó, nhưng anh biết, vì anh chẳng bao giờ bị chinh phục bởi những thứ đơn giản tầm thường. Anh yêu em! Em trả lời : Tốt thôi !
Có thể em là một ả không đến nỗi rỗng tuếch và quá hời hợt nhưng cũng chả bao giờ dám tự tin nói rằng mình có một sức quyến rũ về tâm hồn đến độ bất cứ gã đàn ông nào cũng lăn quay ra ngây ngất yêu mến điên cuồng chỉ qua những cái entry vớ vẩn trên blog mà chẳng cần biết rằng em ở ngoài có mụn bọc hay ghẻ lở gì hay không …vv…vv..
Và em cũng không còn trẻ nữa, cũng chẳng có cái vẻ bốc lửa mơn mởn của đàn bà, chẳng có sự thánh thiện trong vắt của những thiên thần, chẳng có nét duyên lặn sâu của sự hi sinh, dịu dàng, nhân hậu mà người ta hay lấy để bù vào cho việc thiếu hụt nhan sắc ở một vài trường hợp nào đó…..
Tóm lại em rất đỗi bình thường. Và em đã có gia đình rồi, một sự ràng buộc ngọt ngào không thể chối cãi…Vậy mà anh vẫn lao vào em? Bất chấp mọi sự chống cự? (em đang dự trù sẽ chống cự) Vì yêu ư? Nhưng yêu cái gì mới được? Và anh đương nhiên sẽ trả lời, làm sao em lại hỏi một câu như thế, khi mà em thừa biết tình yêu là điều con người ta không thể cắt nghĩa được, và bản thân anh cũng như một gã lang thang trên phố bất ngờ bị bắn một mũi tên, anh nào đâu chuẩn bị trước kế hoạch cho một cuộc chinh phục? Anh cũng chỉ là nạn nhân thôi, nạn nhân của thần Cupit (lạy chúa nếu quả thật có lão ấy trên đời).
Có thể anh nhầm rồi!
Chỉ là một sự say nắng, chỉ là cảm xúc nhất thời, nó sẽ qua mau, rồi anh lại có thể đối diện trước em mà không hề ước muốn gì khác ngoài việc em nên biến khỏi tầm nhìn của anh…Và anh sẽ trả lời, rằng em có bao giờ thấy ai đó say nắng một cách dai dẳng từ năm này qua tháng nọ hay chưa? Có bao giờ thấy một gã đàn ông gần 40t lang thang trên phố một mình chỉ để được nhìn thấy người đàn bà kia một cách tình cờ chưa? Nếu chỉ là say nắng thì anh đã không mong cuộc đời của anh kết thúc nhanh đi nếu không thể được nhìn thấy em mỗi ngày dù phải giữ một khoảng cách nhất định để không làm em khó xử...Thế cuối cùng anh mong muốn điều gì ở em? Rằng em cũng say đắm chạy như bổ củi theo anh, rồi quấn quít, mơ mộng, hôn hít, làm tình và tưởng tượng rằng mình là ả đàn bà hạnh phúc nhất thế gian vì được một gã đàn ông thông minh, quyến rũ, tinh tế, thế kia suốt ngày hết ngợi khen lẫn vuốt ve mơn trớn? Anh lại trả lời rằng , anh chỉ mong em biết về tình yêu ấy, tin vào trái tim anh, anh mong em hạnh phúc và sẵn sàng chờ đợi đến một ngày em cũng cần anh như anh cần em.
Đến đây thì em lại thấy cuộc sống thật khó khăn, bởi cuộc hôn nhân nào cũng chứa đựng đầy nguy cơ tan vỡ, bởi chồng em không thể suốt ngày bên em để xuýt xoa những vết muỗi đốt, không thể suốt ngày chuyện trò tâm sự hoặc khen ngợi cho những việc quét nhà rửa bát đổ bô của em. Rồi em lại thấy tủi thân như bản tính nhạy cảm vẫn thường như thế, và rồi thay vì tự an ủi mình rằng có lẽ do chồng quá bận thôi, thì em lại nghĩ về anh để rồi so sánh, rồi cho mình cái quyền hỏi tại sao mình lại ngập đầu ở đây trong núi công việc nhà mà không được một ai ghi nhận trong khi ngoài kia đang có một người đàn ông quyến rũ tự tin như thế sẵn sàng một tay nhấc mình lên tận thiên đường?
Tại sao, tại sao? Anh biết không? Chính anh đã góp phần cho cái tôi ích kỷ trong em lớn mạnh, em chẳng chịu hi sinh thêm và bỗng nhiên đòi hỏi quá nhiều. Chỉ vì từ khi anh xuất hiện với những lời tỏ tình đầy mê hoặc, em lại có cơ hội nhìn lại mình, và thấy mình vẫn xinh đẹp biết bao, nhưng sao chồng mình không biết? Hoặc chẳng còn khả năng nhận biết. Em sẽ trượt dài trong u mê tăm tối, sẽ lao vào vòng tay anh, em sẽ ngoại tình, sẽ mất tất cả và liệu sau đó em còn có anh bên cạnh hay không? Hay khi ấy, cái lão thần Cupit dở hơi kia lại kịp xuất hiện, lại rút mũi tên tình yêu ra khỏi anh và anh sực tỉnh để nhận ra rằng anh chỉ say nắng mà thôi?
Em đã nhìn thấy trước mọi chuyện khi nó chỉ đang ở dạng nguy cơ, chỉ bởi vì em tự biết mình là người không mạnh mẽ, nông nổi và dễ bị những điều phù phiếm cuốn đi.
Em biết mối tình nào cũng có cái cầu vồng riêng của nó, dù đó là tình đơn phương đi nữa, và em luôn trân trọng những gì anh đã mang đến cho em, bởi chẳng ai rỗi hơi đi tỏ tình với một mụ đàn bà chẳng có gì đặc biệt như em mà không vì một tình yêu thực sự. Em tin anh yêu em chân thành, niềm tin ấy cũng là sự trân trọng của em đối với bản thân mình, em xứng đáng được anh yêu, được tất cả những ai từng nói yêu em, yêu em như lời họ nói. Và xin anh tin rằng một ngày nào đó em tìm đến anh thì cũng là lúc em không thể đóng vai một người đàn bà thuỷ chung bản lĩnh được nữa (lỗi phần lớn do anh), chỉ mong rằng ngày đó hãy còn xa…Anh lại trả lời: Em không bao giờ là một phụ nữ đơn giản bình thường như em tự nhận, có thể em không biết điều đó, nhưng anh biết, vì anh chẳng bao giờ bị chinh phục bởi những thứ đơn giản tầm thường. Anh yêu em! Em trả lời : Tốt thôi !
Môi Đỏ
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.