Những lúc công việc bề bộn thế
này, việc over time, việc học, việc nhà, việc lo xin học cho con vào lớp
chọn...tất cả dồn lại nguyên một đống làm mình cố như muốn hụt hơi...
Sếp
luôn có câu cửa miệng: "Đã đến cơ quan là mọi việc cá nhân đều phải gác
sang một bên"...Mình đã làm được điều đó rất tốt nhưng...đằng sau những
tiếng cười, những chỉ huy, những mệnh lệnh và sắp đặt công việc, mình
lại cảm thấy vô cùng yếu đuối và đơn độc trên hành trình ấy...
Có
người đã nói "đằng sau sự thành công của người đàn ông luôn thấp thoáng
bóng dáng của người vợ", còn đằng sau (một chút) thành công của người
đàn bà thì là điều gì? Mình buồn đến vô hạn khi trên con đường sự nghiệp
của chồng mình luôn là người đầu tiên cổ vũ và là người cuối cùng thấu
hiểu, còn anh - dường như anh xem thường những thành quả của phụ nữ nhiều hơn mình tưởng....
Mình
đang stress và thực sự muốn bùng nổ, giá như anh có thể san sẻ đôi chút
gánh nặng cho mình lúc này...Nhưng mệt mỏi và vô vọng vì nói mãi rồi
nhưng hình như anh sinh ra chỉ để được phục vụ vô điều kiện...
Từ
chuyện to cho đến chuyện nhỏ, từ chuyện làm giấy tờ nhà cho đến việc
thú nuôi cây cảnh nhất nhất cái gì cũng là mình mà nếu chẳng may anh có
tham gia thì mục đích...phá đám là chủ yếu.
Đơn
cử như chuyện nhỏ tí là mình nuôi mèo, lặn lội đem con mèo từ nhà ông
ngoại bên HP về nuôi thế mà hai mẹ con năn nỉ ỉ ôi kiểu gì anh cũng
không cho nuôi trong nhà vì ghét cay ghét đắng động vật. Sau rồi mình
phải đem nó lên tầng thượng và nuôi ở sân phơi , thế mà rồi cũng chẳng yên vì anh
quá đáng đến mức cả ngày không nỡ cho con mèo ăn mà chờ bằng được mình
đi học về với bộ mặt tỉnh queo: "Mèo của em thì em đi mà cho ăn".
Thương con mèo đói mình chả kịp tắm rửa ăn uống gì, đêm hôm mò lên tầng thượng
cho nó ăn . Cuối cùng mình cũng không thể tiếp tục nuôi nó theo kiểu ấy
và đành bảo anh đem đi cho với điều kiện người ta phải để nuôi chứ
không được ăn thịt.
Chỉ
tội nghiệp con trai khi nhìn thằng bé ngây người nghe mẹ báo tin con
mèo "bỏ đi". Mình không muốn nói dối con nhưng đành lòng vậy...
Con
mèo ấy rất ngoan và xinh xắn, nó thèm hơi người đến nỗi cứ mỗi lần mình
cho ăn là lại quấn lấy chân kêu meo meo rất tội...Mình nói với anh chăm
sóc thú cưng làm cho đầu óc cực kỳ thư thái
và những kẻ ghét động vật hầu hết là những kẻ vô cảm, rỗng tuếch nhưng
anh chỉ cười hì hì mặc kệ mình với mớ lý thuyết "dở hơi" ấy...
Không
biết anh có lúc nào băn khoăn về mình không còn mình sao chỉ vì những
chuyện "bé như con kiến" ấy mà tự nhiên thấy chán chồng quá thể...Ước gì
anh đi làm đâu xa nhà nguyên một hay vài tháng đi cho đỡ thấy ghét. Cuộc
sống chung nhiều khi cũng thật là phiền toái và hình như mình bị tước
quyền nhiều quá...Cho dù đó chỉ là những sở thích nhỏ nhoi, giản dị đến
tội nghiệp...
Thực
sự mình cảm thấy chuỗi ngày vừa qua thật tồi tệ, chả biết mình đang
phải cố gắng vì cái gì nữa? Một bài toán cực kỳ đơn giản mà anh không
bao giờ chịu hiểu, đó là nỗ lực của cả hai người cộng lại bằng hạnh
phúc, còn sự quá tải của một người cộng với sự dửng dưng của người còn
lại thì kết quả bằng O. Liệu cảm giác tệ hại này có phải do tác dụng phụ
của "tương tác không đều" giữa mình và anh không nhỉ?
P/s: Bực mình xả một tràng ra cái entry này, hy vọng sáng mai ngủ dậy không còn muốn chồng...đi làm xa nhà nữa!
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.