01/03/2012

"Đồng sàng..."

Những lúc công việc bề bộn thế này, việc over time, việc học, việc nhà, việc lo xin học cho con vào lớp chọn...tất cả dồn lại nguyên một đống làm mình cố như muốn hụt hơi...

Sếp luôn có câu cửa miệng: "Đã đến cơ quan là mọi việc cá nhân đều phải gác sang một bên"...Mình đã làm được điều đó rất tốt nhưng...đằng sau những tiếng cười, những chỉ huy, những mệnh lệnh và sắp đặt công việc, mình lại cảm thấy vô cùng yếu đuối và đơn độc trên hành trình ấy...

Có người đã nói "đằng sau sự thành công của người đàn ông luôn thấp thoáng bóng dáng của người vợ", còn đằng sau (một chút) thành công của người đàn bà thì là điều gì? Mình buồn đến vô hạn khi trên con đường sự nghiệp của chồng mình luôn là người đầu tiên cổ vũ và là người cuối cùng thấu hiểu, còn anh - dường như anh xem thường những thành quả của phụ nữ nhiều hơn mình tưởng....

Mình đang stress và thực sự muốn bùng nổ, giá như anh có thể san sẻ đôi chút gánh nặng cho mình lúc này...Nhưng mệt mỏi và vô vọng vì nói mãi rồi nhưng hình như anh sinh ra chỉ để được phục vụ vô điều kiện...

Từ chuyện to cho đến chuyện nhỏ, từ chuyện làm giấy tờ nhà cho đến việc thú nuôi cây cảnh nhất nhất cái gì cũng là mình mà nếu chẳng may anh có tham gia thì mục đích...phá đám là chủ yếu.

Đơn cử như chuyện nhỏ tí là mình nuôi mèo, lặn lội đem con mèo từ nhà ông ngoại bên HP về nuôi thế mà hai mẹ con năn nỉ ỉ ôi kiểu gì anh cũng không cho nuôi trong nhà vì ghét cay ghét đắng động vật. Sau rồi mình phải đem nó lên tầng thượng và nuôi ở sân phơi , thế mà rồi cũng chẳng yên vì anh quá đáng đến mức cả ngày không nỡ cho con mèo ăn mà chờ bằng được mình đi học về với bộ mặt tỉnh queo: "Mèo của em thì em đi mà cho ăn".


Thương con mèo đói mình chả kịp tắm rửa ăn uống gì, đêm hôm mò lên tầng thượng cho nó ăn . Cuối cùng mình cũng không thể tiếp tục nuôi nó theo kiểu ấy và đành bảo anh đem đi cho với điều kiện người ta phải để nuôi chứ không được ăn thịt.

Chỉ tội nghiệp con trai khi nhìn thằng bé ngây người nghe mẹ báo tin con mèo "bỏ đi". Mình không muốn nói dối con nhưng đành lòng vậy...

Con mèo ấy rất ngoan và xinh xắn, nó thèm hơi người đến nỗi cứ mỗi lần mình cho ăn là lại quấn lấy chân kêu meo meo rất tội...Mình nói với anh chăm sóc thú cưng làm cho đầu óc cực kỳ thư thái và những kẻ ghét động vật hầu hết là những kẻ vô cảm, rỗng tuếch nhưng anh chỉ cười hì hì mặc kệ mình với mớ lý thuyết "dở hơi" ấy...

Không biết anh có lúc nào băn khoăn về mình không còn mình sao chỉ vì những chuyện "bé như con kiến" ấy mà tự nhiên thấy chán chồng quá thể...Ước gì anh đi làm đâu xa nhà nguyên một hay vài tháng đi cho đỡ thấy ghét. Cuộc sống chung nhiều khi cũng thật là phiền toái và hình như mình bị tước quyền nhiều quá...Cho dù đó chỉ là những sở thích nhỏ nhoi, giản dị đến tội nghiệp...


Thực sự mình cảm thấy chuỗi ngày vừa qua thật tồi tệ, chả biết mình đang phải cố gắng vì cái gì nữa? Một bài toán cực kỳ đơn giản mà anh không bao giờ chịu hiểu, đó là nỗ lực của cả hai người cộng lại bằng hạnh phúc, còn sự quá tải của một người cộng với sự dửng dưng của người còn lại thì kết quả bằng O. Liệu cảm giác tệ hại này có phải do tác dụng phụ của "tương tác không đều" giữa mình và anh không nhỉ? 

P/s: Bực mình xả một tràng ra cái entry này, hy vọng sáng mai ngủ dậy không còn muốn chồng...đi làm xa nhà nữa!

Nguồn trích dẫn: From: thanhhuyen

15 Bình luận

  nkby1982 19:57 07-03-2012

thanhhuyen11:10 09-03-2012

Cảm ơn bạn thật nhiều nhé! Happy Woman's day for you...

Barbara Huong14:12 06-03-2012

Lâu lắm rùi, tớ cũng như nàng để rút ra một câu là " Sau sự thành công của người đàn bà là cái bóng của mình" đấy. Mà cho tớ add Huyền vào ds bạn bè nhé

thanhhuyen11:25 09-03-2012

Ở xứ mình đòi quyền bình đẳng chắc sau 50 năm nữa cũng chưa chắc xong bạn nhỉ? Tất cả luôn nằm trên giấy tờ, khẩu hiệu và sách báo chứ không phải là cuộc sống...Nên đã là thân phận đàn bà thì chỉ biết nỗ lực gấp đôi đàn ông và chấp nhận bất công như một điều dĩ nhiên phải thế thôi...
Ta cô đơn không chỉ vì thiếu sự song hành của chồng mà còn đơn độc vì cả một xã hội "nói hay hơn làm" và bất bình đẳng giới còn quá rõ rệt!
P/s: Mình đã add blog của H lâu rồi mà có xin phép đâu! Thứ lỗi nhé, hihi

Chuối00:04 06-03-2012

Heheee, này em. Hôn nhân là một bản hợp đồng cực cực lớn nhé. Để thưc hiện một cách tốt đẹp và hoàn hảo nhất thì điều kiện cần là phải có sự thỏa hiệp của cả đôi bên đấy

thanhhuyen12:22 06-03-2012

"Thỏa hiệp"- hình như ở đây đang có ẩn dụ về sự tranh chấp ngầm ấy anh nhỉ? Và điều đó thì thật khó bắt đầu với một người ngại lắng nghe như hắn của em. Haiii...zzza!

Hoa Xương Rồng2118:17 04-03-2012

đàn ông thường hay bỏ qua những điều tưởng như vụn vặt, nhưng với phụ nữ thì lại vô cùng lớn lao... chính vì thế tình cảm sẽ bị bào mòn dần nếu như em không thẳng thắn ....... vì sức chịu đựng chỉ có giới hạn mà thôi..
thử một lần nói hết với anh ấy xem... biết đâu chồng sẽ nhận ra sự vô lý của mình và thay đổi để thích nghi với em....

thanhhuyen09:26 05-03-2012

Đúng là sức chịu đựng chỉ có hạn nên em đã nói thẳng thắn rồi, không phải một lần mà rất nhiều lần nhưng được cái hắn nhà em toàn lờ đi, mặc kệ mình nói mình nghe...
Có lẽ phải học cách chấp nhận thôi, chị nhỉ?

khoaitaychien_votudi11:37 04-03-2012
Em ghé thăm chị.hihi. Entry có vẻ bức xúc quá Chúc chị và gia đình cuối tuần vui vẻ và ấm áp nhé!

thanhhuyen09:15 05-03-2012

Uh, thank em! Mà đã bức xúc là phải nói ngay không để lâu nó nguội mất em ạ!

An&Na22:18 03-03-2012

Ừ, nghe em kể vụ 'mèo' trong còm, đúng là thấy ...éo le và hoàn cảnh wá cớ. .
Chị cũng có 1 kỷ niệm, không 'thảm' như em nhưng 'éo ne' không kém nhé.
Ngày đó, chị cũng hí hửng đi ôm một chú Cún Lucky về, định cho Na biết yêu thương đv ấy. Thế mà bà ngoại - ngày ấy mẹ chị lên trông bé giùm chị - 'xua đuổi' nó quá chừng. Bà sợ dơ, và lông chó. hic hic...Cuối cùng, hết cách, em chị phải cắp con chó đi ''nhờ ông đoái thương mà cho tôi ký thác con chó này''  (nhái theo cải lương vở Tô Ánh Nguyệt ấy)  (gửi 1 ông tốt bụng nào ấy)...

Thôi, bỏ qua chuyện mèo và chó nhé. Chuyện ....người luôn vui nha.

thanhhuyen09:20 05-03-2012

Nhìn thú cưng của mình thảm thương vậy chỉ muốn kiếm bình nước trà rót vào lỗ mũi lão chồng đang nằm ngáy o o thôi chị nhỉ? Em là em vẫn còn tức hắn lắm nên "chuyện người" chưa vui được, hị hị...

sachoatigon21:27 03-03-2012

Co chút chút đấy bạn à

thanhhuyen09:13 05-03-2012

Xin chia sẻ với bạn mình

sachoatigon16:06 03-03-2012

Đằng sau sự thành công của đàn bà là tiếng thở dài và cằn nhằn của người chồng . Chán mà vẫn phải chịu đó TH à . Cố lên, cố lên

thanhhuyen21:05 03-03-2012

Cảm ơn vì Gôn đã cổ vũ cho tớ, mà nghe như chuyện này chả riêng mình tớ gặp thì phải! Có lẽ chỉ khác một điều là tớ hay "càm ràm" thôi, đúng không cô bạn?

sachoatigon16:06 03-03-2012

Đằng sau sự thành công của đàn bà là tiếng thở dài và cằn nhằn của người chồng . Chán mà vẫn phải chịu đó TH à . Cố lên, cố lên

thanhhuyen21:20 03-03-2012

Có cùng cảnh ngộ với tớ không mà bình luận không trượt câu nào vậy ta?!

Miên Du16:01 02-03-2012

Em bị bệnh mất ngủ chị à, giấc ngủ em rất ngắn và chập chờn. Những ngày mệt mỏi căng thẳng và toan lo thì lại khó hơn, 2,3h sáng mới ngủ được. Chị cũng thức khuya quá đi mất.
Đọc những entry của chị, ngưỡng mộ chị quá. Đàn bà dễ có mấy tay. Chu toàn công việc, đảm đang việc nhà :). Em thì vụng về và sắp làm dâu rồi mà còn dại quá chừng! :) Em sợ cái cảnh xa thơm gần thối như chị nói, mà tâm lý phụ nữ thi thoảng cứ muốn cái gì mới mẻ là lạ một chút. Chán ghê.. hì hì

thanhhuyen21:24 03-03-2012

Mấy hôm lão nịnh bợ trông thấy chị ở đâu là ghé vào ôm ngay lúc đó nhưng khi thì...ăn cùi chỏ, hôm qua còn bị ủn một phát rớt xuống đất nghe cái bịch! Đáng ghét làm vậy cho chừa, phải không nhỏ?

Onlyloveyouhmhd15:00 02-03-2012

Là phụ nữ nên có nhiều điều phải muốn lắm Út ạ và cái muốn luôn đi một cặp trái ngược nhau. Hôm nay đã hết strees rồi chứ, vui nhiều nhé!

thanhhuyen21:28 03-03-2012

Stress thì đỡ đỡ rồi chị ạ nhưng dòm cái mặt vẫn thấy ghét ghét nên em không thèm nói chuyện. (Tức vậy mà cơm vẫn phải nấu cho ăn, quần áo vẫn phải giặt cho mặc...Không có cách nào trả đũa cho thật ghê gớm! Ngược lại vẫn phải chăm sóc như chưa hề...có chuyện gì xẩy ra, điên thế!)

An&Na14:35 02-03-2012

hờ hờ, cứ ước thế đi, đảm bảo 2 ngày sau lại 'loạn' lên đi tìm chồng cho coi. Thế đã b.r được chửa?
Vụ nuôi mèo tếu nhỉ- Còn vụ chồng dửng dưng - ít quan tâm tới vợ, chị thấy nhiều lắm. Có lẽ đàn ông đa phần là vậy- Có lẽ họ mặc nhiên xem sự 'đi - về, có mặt, tồn tại với mình đã là sự 'chia sẻ' to lớn lắm rồi đấy. ...Hoặc họ chỉ để tâm tới gì to tát thôi. Nhất là vợ giỏi thì...khỏi phải lo. 

thanhhuyen20:57 03-03-2012

Vụ nuôi mèo làm em ấm ức gần chết thế mà chị còn khen tếu nữa! Nếu chị biết con vật tội nghiệp của mình phải liều lao thân từ tầng ba xuống đất chỉ để đi kiếm ăn vì quá đói, sau một tuần nó tìm được đường về nhà giữa đêm khuya với thân hình gầy trơ xương và nhem nhuốc bẩn thỉu thì mới thấy thật đau lòng mà không muốn cười tẹo nào cả, lúc mở cửa cho nó vào nhà thực sự em chỉ muốn rớt nước mắt ra thôi...

An&Na14:34 02-03-2012

hờ hờ, cứ ước thế đi, đảm bảo 2 ngày sau lại 'loạn' lên đi tìm chồng cho coi. Thế đã b.r được chửa?
Vụ nuôi mèo tếu nhỉ- Còn vụ chồng dửng dưng - ít quan tâm tới vợ, chị thấy nhiều lắm. Có lẽ đàn ông đa phần là vậy- Có lẽ họ mặc nhiên xem sự 'đi - về, có mặt, tồn tại với mình đã là sự 'chia sẻ' to lớn lắm rồi đấy. ...Hoặc họ chỉ để tâm tới gì to tát thôi. Nhất là vợ giỏi thì...khỏi phải lo. 

thanhhuyen21:29 03-03-2012

Hì hì..muốn br được thì phải thiên thời, địa lợi, nhân hoà chị ạ mà bây chừ trong ba điều kiện ấy thì em gần như hỏng mất 2 rưỡi rồi...Đành ngậm ngùi chuyển sang phương án...dài hơi vậy! Hic!

Lộc Vừng11:15 02-03-2012

....tự nhiên thấy chán chồng quá thể...Ước gì anh đi làm đâu xa nhà nguyên một hay vài tháng đi cho đỡ thấy ghét.
....Bực mình xả một tràng ra cái entry này, hy vọng sáng mai ngủ dậy không còn muốn chồng...đi làm xa nhà nữa!
Hihi. Thế là biết điều đó em. Ước thế mà vẫn hi vọng thế. Ước là điều khó xảy ra. Còn hi vọng lại là cái có thể.
Chị có nhiều lần Ước ngược lại với em. Nói tóm lại cái gì ta không có được thì mới ước. Chắc hôm nay em hết ước rồi. Hi vọng em lại yêu chồng dào dạt như .......ngoài những lúc thấy ghét

thanhhuyen20:33 03-03-2012

Đúng rồi chị ạ, người ta chỉ ước cái mà mình không có thôi và cái gì quá nhiều cũng không tốt, ngọt quá hoá khét mà chua quá thì ê răng đúng không chị?
Em thì được cái bực mình là phải xả ra ngay không để lâu sẽ phát rồ mất! Hy vọng nói được ra rồi sẽ nhanh chóng...lấy lại cảm tình với anh xã đáng ghét ấy...

CUA06:27 02-03-2012

Chết rồi, chán chồng rồi gào lên trên mạng nhá! Triệu chứng... Nặng rồi đây! 

thanhhuyen
20:45 03-03-2012
Hứ! Chán thì ai mà chả gào lên? Không gào "hắn" lại tưởng mình không việc gì "hắn" cứ vô tư phát huy thì có mà chít ah? Anh Cua chỉ bênh vớ bênh vẩn là không ai bằng!

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Thanh Huyền - Premium Blogger Themes | Premium Wordpress Themes
Lên đầu trang
Xuống cuối trang