Công việc của mình rất thú vị. Một ngày có ba ca: sáng, chiều và tối. Đặc thù công việc của mình chủ yếu là giám sát và quản lý nên chỉ đi làm ca sáng hoặc chiều, không phải làm ca đêm....
Nếu làm ca sáng, mình phải dậy lúc 6h – hộc tốc vệ sinh cá
nhân và bắt đầu chạy xe như ma đuổi để đến công ty mà chả bao giờ kịp ăn bữa
sáng. Tới nơi việc đầu tiên là cắm thẻ check in, thay đồng phục và...tiến vào
khách sạn. Lật cuốn sổ giao ca kiểm tra xem có sự kiện gì nổi bật không sau đó
chắp tay sau lưng lượn một vòng quanh khách sạn kiểm tra xem có khu vực nào
chưa ổn thì kêu nhân viên đến xử lý cho dứt điểm...Sau đó trở về quầy Lễ Tân
ngắm nghía cái check out list xem giờ giấc trả phòng của khách như thế nào,
thanh toán ra làm sao...Nếu còn thời gian thì vào văn phòng pha cafe và tranh
thủ...make up! Mặt mũi ngon lành sáng láng rùi bắt đầu “vén rèm” bước ra ngoài
và...cười...
Công việc của mình có yêu cầu và đòi hỏi bức thiết là mọi nhân viên đều phải biết...cười. Cười sao cho duyên dáng, cười sao cho chỉ hở nhiều nhất là...8 cái răng (hí hí đây là mô tả lại nguyên văn lời của sếp), rồi đến cả cái phần mềm đang sử dụng cũng dùng cái icon mang biểu tượng một...bộ mặt cười nhăn nhở, lấy tên là Smile FO (nghĩa là Smile Front Office : nụ cười bộ phận tiền sảnh)...Tuy nhiên yêu cầu là như thế nhưng mấy khi đáp ứng được 100%, với khách hàng có thể cười nụ, cười duyên như thế...nhưng còn lại nhân viên với nhau thì ôi thôi...cơ man nào là những điệu cười sảng khoái có, vô duyên có và...khả ố cũng có, cứ hí hí, há há, hố hố...bố tây mà kiểm soát được khi sếp lên phòng họp (!!!)
Rồi đi làm thì có một huyện người, bao nhiêu người bấy nhiêu cái mồm...nói khôn có nói dại cũng có...Lỡ lời một tí rồi chúng nó quay ra chành chọe nhau, lúc đó tự nhiên mình biến thành quan tòa bất đắc dĩ đi xử kiện, xử không khéo mấy đứa nó lại quay ra nhằm mục tiêu mới là mình mà...bắn...Rồi thì cảnh cáo, biên bản, tường trình....rức hết cả đầu...
Đấy là chuyện nội bộ lục đục còn đơn giản chán, lục đục ngoại bộ còn “đâu cái điền” hơn. Đó là khi khách hàng không hài lòng vì việc gì đó, họ complaint nhặng xị lên thế là quân tướng hoắng hết cả lên để giải quyết cho khách, dù đôi khi chả phải lỗi do mình nhưng sứ mạng của nhân viên khách sạn là phải chăm sóc khách hàng everytime, everywhere...nên đành phải ôm rơm vậy...
Nhớ có lần một ông khách Hàn Quốc đi ra ngoài khách sạn sử dụng dịch vụ massage cỏ...Khoảng nửa tiếng sau hốt hoảng chạy về mặt mày tái mét lao vào Lễ Tân “call police, call police...”. Mình ra hỏi han đầu đuôi sự tình mới được tường thuật như sau, đại loại chàng đi dạo dọc đường, được một tay xe ôm gạ có đi massage không, đang buồn tình vì du lịch only one không có người chăm sóc, chàng gật đầu cái rụp đi liền. Đến nơi không hiểu sao nhân viên không massage trong phòng ms thông thường mà lại yêu cầu phục vụ trong...mini hotel (!) Ông anh dại dột ấy trình bày rất kỹ với mình về đoạn này là chỉ thực sự muốn ms lành mạnh chứ không có nhu cầu gì khác cả! Mình cười hỏi chàng thế sao thấy massage trong phòng nghỉ khách sạn là bất bình thường mà lại không trở ra? (Lúc ý ánh mắt ngây thơ...vô số tội bỗng cụp xuống – he he, thế là tớ biết rùi nhé cậu!)...Thôi, để mình kể tiếp không lại lạc đề...
Chàng vào phòng, cởi quần áo vứt trên giường...sau đó vào nhà tắm để...tắm! Chắc chàng có tí tuổi nên hơi lẩm cẩm, tiền để trong ví, ví ở trong túi quần mà quần lại bỏ trên giường....Không dính vào người là chả quan tâm gì sất...hơ hơ...Mà các cụ nhà ta đã có nhời “tiền liền với ruột”, chắc chàng là người Hàn Quốc không hiểu hết được kinh nghiệm sống ở Việt Nam ta – cái xứ nhìn đâu cũng thấy “tặc” (lâm tặc, vàng tặc, cát tặc, tin tặc....linh tinh tặc như trên blog của một người bạn mình cám cảnh than vãn), để rùi rơi vào tay mấy cô em “massage tặc” ngày hôm nay....
Tắm rửa sạch sẽ xong, chàng ra ngoài định nằm úp cho ráo nước, bỗng linh tính mách bảo chàng giật mình kiểm tra lại ngân sách rồi tá hỏa thấy tờ 500.000VND vừa đổi bốc hơi đâu mất, hỏi hoài chả ma nào nhận...Chàng cú quá thất thểu đi về khách sạn mình và yêu cầu “call police”.Cuối cùng mình cũng phải dẫn chàng ra phường trình bày và được dịp làm thông dịch viên bất đắc dĩ, hôm đó xong việc là gần 12h đêm....Về đến nhà nghe được cả tiếng dế kêu reng réc, hic....
Công việc của mình là như thế! Về chung chung thì mọi việc diễn ra hầu như theo barem có sẵn rùi nhưng những tình huống phát sinh thì nhiều, đôi khi cười ra nước mắt mà chả tình huống nào giống tình huống nào cả. Như khóa đào tạo nâng cao nghiệp vụ nhân viên vừa rùi, mình training cho các em ý hầu hết là các tình huống mình đã va phải gần 10 năm nay trong “cuộc đời làm nhân viên Lễ Tân”....tình huống xảy ra bao giờ cũng nhanh và đột ngột đòi hỏi người xử lý phải thông minh, khéo léo và đôi lúc còn phải...rắn mặt nữa. Những lúc làm cho khách hàng hài lòng về chất lượng dịch vụ của khách sạn hay ca ngợi sự nhiệt tình chu đáo của nhân viên, mình thấy thực sự hạnh phúc...Âu đó cũng là những món quà vô hình cho cái nghề dịch vụ của mình....
À mà nhân tiện nói chuyện nghề nghiệp, dính líu đến cái ngành du lịch mà mình thì đang công tác ở TP Hạ Long, mà vịnh Hạ Long lại là niềm tự hào trên toàn lãnh thổ, mọi người vui lòng nhắn tin bầu chọn cho vịnh Hạ Long thân yêu được lọt vào top 7 kỳ quan thiên nhiên thế giới nhé! Thank kiu rất nhìu ha!
Công việc của mình có yêu cầu và đòi hỏi bức thiết là mọi nhân viên đều phải biết...cười. Cười sao cho duyên dáng, cười sao cho chỉ hở nhiều nhất là...8 cái răng (hí hí đây là mô tả lại nguyên văn lời của sếp), rồi đến cả cái phần mềm đang sử dụng cũng dùng cái icon mang biểu tượng một...bộ mặt cười nhăn nhở, lấy tên là Smile FO (nghĩa là Smile Front Office : nụ cười bộ phận tiền sảnh)...Tuy nhiên yêu cầu là như thế nhưng mấy khi đáp ứng được 100%, với khách hàng có thể cười nụ, cười duyên như thế...nhưng còn lại nhân viên với nhau thì ôi thôi...cơ man nào là những điệu cười sảng khoái có, vô duyên có và...khả ố cũng có, cứ hí hí, há há, hố hố...bố tây mà kiểm soát được khi sếp lên phòng họp (!!!)
Rồi đi làm thì có một huyện người, bao nhiêu người bấy nhiêu cái mồm...nói khôn có nói dại cũng có...Lỡ lời một tí rồi chúng nó quay ra chành chọe nhau, lúc đó tự nhiên mình biến thành quan tòa bất đắc dĩ đi xử kiện, xử không khéo mấy đứa nó lại quay ra nhằm mục tiêu mới là mình mà...bắn...Rồi thì cảnh cáo, biên bản, tường trình....rức hết cả đầu...
Đấy là chuyện nội bộ lục đục còn đơn giản chán, lục đục ngoại bộ còn “đâu cái điền” hơn. Đó là khi khách hàng không hài lòng vì việc gì đó, họ complaint nhặng xị lên thế là quân tướng hoắng hết cả lên để giải quyết cho khách, dù đôi khi chả phải lỗi do mình nhưng sứ mạng của nhân viên khách sạn là phải chăm sóc khách hàng everytime, everywhere...nên đành phải ôm rơm vậy...
Nhớ có lần một ông khách Hàn Quốc đi ra ngoài khách sạn sử dụng dịch vụ massage cỏ...Khoảng nửa tiếng sau hốt hoảng chạy về mặt mày tái mét lao vào Lễ Tân “call police, call police...”. Mình ra hỏi han đầu đuôi sự tình mới được tường thuật như sau, đại loại chàng đi dạo dọc đường, được một tay xe ôm gạ có đi massage không, đang buồn tình vì du lịch only one không có người chăm sóc, chàng gật đầu cái rụp đi liền. Đến nơi không hiểu sao nhân viên không massage trong phòng ms thông thường mà lại yêu cầu phục vụ trong...mini hotel (!) Ông anh dại dột ấy trình bày rất kỹ với mình về đoạn này là chỉ thực sự muốn ms lành mạnh chứ không có nhu cầu gì khác cả! Mình cười hỏi chàng thế sao thấy massage trong phòng nghỉ khách sạn là bất bình thường mà lại không trở ra? (Lúc ý ánh mắt ngây thơ...vô số tội bỗng cụp xuống – he he, thế là tớ biết rùi nhé cậu!)...Thôi, để mình kể tiếp không lại lạc đề...
Chàng vào phòng, cởi quần áo vứt trên giường...sau đó vào nhà tắm để...tắm! Chắc chàng có tí tuổi nên hơi lẩm cẩm, tiền để trong ví, ví ở trong túi quần mà quần lại bỏ trên giường....Không dính vào người là chả quan tâm gì sất...hơ hơ...Mà các cụ nhà ta đã có nhời “tiền liền với ruột”, chắc chàng là người Hàn Quốc không hiểu hết được kinh nghiệm sống ở Việt Nam ta – cái xứ nhìn đâu cũng thấy “tặc” (lâm tặc, vàng tặc, cát tặc, tin tặc....linh tinh tặc như trên blog của một người bạn mình cám cảnh than vãn), để rùi rơi vào tay mấy cô em “massage tặc” ngày hôm nay....
Tắm rửa sạch sẽ xong, chàng ra ngoài định nằm úp cho ráo nước, bỗng linh tính mách bảo chàng giật mình kiểm tra lại ngân sách rồi tá hỏa thấy tờ 500.000VND vừa đổi bốc hơi đâu mất, hỏi hoài chả ma nào nhận...Chàng cú quá thất thểu đi về khách sạn mình và yêu cầu “call police”.Cuối cùng mình cũng phải dẫn chàng ra phường trình bày và được dịp làm thông dịch viên bất đắc dĩ, hôm đó xong việc là gần 12h đêm....Về đến nhà nghe được cả tiếng dế kêu reng réc, hic....
Công việc của mình là như thế! Về chung chung thì mọi việc diễn ra hầu như theo barem có sẵn rùi nhưng những tình huống phát sinh thì nhiều, đôi khi cười ra nước mắt mà chả tình huống nào giống tình huống nào cả. Như khóa đào tạo nâng cao nghiệp vụ nhân viên vừa rùi, mình training cho các em ý hầu hết là các tình huống mình đã va phải gần 10 năm nay trong “cuộc đời làm nhân viên Lễ Tân”....tình huống xảy ra bao giờ cũng nhanh và đột ngột đòi hỏi người xử lý phải thông minh, khéo léo và đôi lúc còn phải...rắn mặt nữa. Những lúc làm cho khách hàng hài lòng về chất lượng dịch vụ của khách sạn hay ca ngợi sự nhiệt tình chu đáo của nhân viên, mình thấy thực sự hạnh phúc...Âu đó cũng là những món quà vô hình cho cái nghề dịch vụ của mình....
À mà nhân tiện nói chuyện nghề nghiệp, dính líu đến cái ngành du lịch mà mình thì đang công tác ở TP Hạ Long, mà vịnh Hạ Long lại là niềm tự hào trên toàn lãnh thổ, mọi người vui lòng nhắn tin bầu chọn cho vịnh Hạ Long thân yêu được lọt vào top 7 kỳ quan thiên nhiên thế giới nhé! Thank kiu rất nhìu ha!
Cú pháp nè: soạn tin HL gửi đến số 147 (chi phí mỗi tn có
600đ), nhanh tay nhắn và nhắn nhìu nhìu nha mọi người!
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.