Quê nhà tôi ơi, xứ Đoài xa vắng
Khói chiều mênh mông, sông Đà buông nắng...
Nhớ thương làng quê, lũy tre, bờ đê
Ước mơ trở về nghe mẹ hiền ru bên thềm đá cũ
Quê nhà tôi ơi con đường qua ngõ
Bóng Mẹ liêu xiêu trong chiều buông gió
Nhớ thương đàn con, biết phương trời nao
Áo nâu mùa đông thương mình lận đận
Đêm buồn Mẹ ru:
"À ơi...hoa bay lên trời, cây chi ở lại,
À ơi...hoa cải lên trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay
À ơi, em đi lấy chồng, anh vẫn một mình
À ơi, táo rụng sân đình
Thương anh một mình, một mình nhớ em..."
Quê nhà tôi ơi, Ba Vì xanh tím
Nón chiều che ngang mắt chiều hoang vắng
Những đêm mùa đông, khói hương trầm bay
Bóng Cha ngồi đây ngọn đèn lung lay bức tường vôi trắng...
Quê nhà tôi ơi, quê người con gái
Tóc dài, da nâu, giấu tình yêu dấu
Mắt đen về đâu, mắt đen của tôi
Mắt đen chờ ai tháng ngày mỏi mòn
Mối tình long đong:
"À ơi...hoa bay lên trời, cây chi ở lại,
À ơi...hoa cải lên trời,
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay
À ơi, em đi lấy chồng, anh vẫn một mình
À ơi, táo rụng sân đình
Thương anh một mình, một mình nhớ em..."
À ơi...hoa bay lên trời
À ơi...hoa cải bay đi
Rau răm thôi đành, thôi đành...ở lại"
Trong gió lạnh, mưa bụi ngày xuân sớm...chợt nghe một khúc ca buồn mang âm hưởng rất đặc trưng của mỗi làng quê Việt Nam khiến lòng người như chìm xuống...Từng nốt nhạc, từng lời ca, từng cung bậc của cảm xúc nhả theo từng phím tơ đồng...Cứ man mác...xa xôi...nỗi buồn ai đó thoảng qua nhè nhẹ như gió sớm...Và yêu quý biết bao những phút giây như thế - chỉ một chút lắng đọng thôi để thắt lòng nhớ về nguồn cội...Bất chợt thấy thèm một sợi tơ trời ấm áp rơi xuống để xua tan mọi vấn vương, thèm được nghe một lời ru thiết tha...như những ngày xa xưa ấy...
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.