Mùa về thực sự
rồi, cái rét ngọt như xuyên thấu vào da thịt...Trưa anh xã về ăn cơm
cùng mà chỉ muốn vít cổ giữ chàng ở nhà mong tìm hơi ấm, tóm chặt thế
rồi mà chàng vẫn phải đi vì công việc là như thế. Nằm co ro với cái gối
ôm, lạnh không ngủ được thế là mình lại ngồi dậy ôm máy tính và gõ...Tự
dưng đầu óc cứ miên man trống tuếch trống toác chả biết viết gì...
Chị
gái nhắn tin báo "bố bị đau họng phải đi viện con gái yêu đã gọi điện
hỏi thăm chưa?", đọc tin nhắn mà nghe "mát" đến sống lưng, bà chị mình
khả năng bữa nay "nọng trong người" nên tâm thần bất ổn nói linh tinh
không xèm chấp. Mà lạ, mình vừa điện thoại cho ông ngoại chưa kịp dứt máy
thì nhận được tin nhắn đó, nghĩ hơi tưng tức nhưng cũng đúng là mình
trước nay vô tâm thật nên...bị chửi dần đi cũng là vừa. Hic!Lạy
giời cho chủ nhật này sếp ok cho mình off thêm phát nữa mà về nhà không
bà chị đanh đá của mình lại cất nhời nữa thì...ặc ặc...
2 ngày off ở nhà trôi qua lãng nhách, có chăng ý nghĩa nhất là giặt được đống quần áo và trồng mới một loạt cây cảnh ở vườn. Mua được mấy cây hoa hồng trồng thành một khóm, mua được cây dạ hương cứ tối đến là thơm ngào ngạt một góc sân, rồi đám xương rồng trên tầng 3 được tách ra để trồng rải rác cho kín bồn....Chắp tay sau lưng đi ra đi vào ngắm nghía một hồi đâm chán. Mọi lần trồng cây xong mình tí tởn như vớ được xiền mà sao giờ cứ tỉnh như không chả có tí cảm xúc gì, kỳ cục thật...
Thôi, đi khâu lại cho con trai chỗ áo quần bị bật chỉ, thằng bé nghịch như giặc làm quần áo cứ toạc hết chỗ này đến chỗ kia mà mình thì chúa ghét khâu vá. Chậc, vì tương lai con em chúng ta đành đeo kính vào mà xe chỉ luồn kim vậy....
Hôm nay sao mừ chán thế không biết?
2 ngày off ở nhà trôi qua lãng nhách, có chăng ý nghĩa nhất là giặt được đống quần áo và trồng mới một loạt cây cảnh ở vườn. Mua được mấy cây hoa hồng trồng thành một khóm, mua được cây dạ hương cứ tối đến là thơm ngào ngạt một góc sân, rồi đám xương rồng trên tầng 3 được tách ra để trồng rải rác cho kín bồn....Chắp tay sau lưng đi ra đi vào ngắm nghía một hồi đâm chán. Mọi lần trồng cây xong mình tí tởn như vớ được xiền mà sao giờ cứ tỉnh như không chả có tí cảm xúc gì, kỳ cục thật...
Thôi, đi khâu lại cho con trai chỗ áo quần bị bật chỉ, thằng bé nghịch như giặc làm quần áo cứ toạc hết chỗ này đến chỗ kia mà mình thì chúa ghét khâu vá. Chậc, vì tương lai con em chúng ta đành đeo kính vào mà xe chỉ luồn kim vậy....
Hôm nay sao mừ chán thế không biết?
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.