Như con còng thu mình trong vỏ ốc
Tôi trốn biệt vào chỗ tối tăm
Lúc trở ra vội đeo cho mình tấm mặt nạ
rồi nức nở
vụn vỡ
ướt nhòa
Nước mắt tràn theo rãnh nhăn mặt nạ
Nỗi buồn bung ra
thổn thức....
Chưa một lần sống thực với chính mình
ngu ngốc quá!
Tôi ơi...
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.