Nói chuyện với mọi người, để hiểu mình hơn, nói chuyện với mọi người để sẻ chia nhiều hơn. Mình chợt nhận ra vui với niềm vui của người khác, buồn với nỗi buồn của người khác là một cách giản đơn nhất để cảm nhận hạnh phúc...
Cô bé nhân viên nhỏ tuổi nhất bộ phận đã chia sẻ với mình về một tuổi thơ sóng gió, có lẽ em không hề biết mình cũng có một ký ức về tuổi thơ đầy nước mắt...Mình cảm thông hay đúng hơn là đồng cảm với em...
Cậu bạn thân của cô bé ấy cũng chia sẻ với mình rằng cậu ấy yêu cô bé nhiều biết bao nhiêu..
Cứ thế, mình là cái cầu nối cho hai trái tim đồng điệu...
Lúc này mình như cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, mình sẽ đi gom góp - góp từng mẩu vụn của hạnh phúc, góp những khoảnh khắc ấm lòng như thế này để cất vào cái hộp có tên gọi là "Kỳ Diệu"
Có ai cho tôi thêm những "mẩu vụn" ấy không nhỉ???
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.