\
Tôi cũng không ngờ tôi lại gặp anh trong hoàn cảnh như thế, bảy
năm liên lạc nhưng chưa hề biết mặt, ngay cả cái tên của anh tôi cũng ngờ ngợ
không biết có phải tên thật không. Thế nhưng tôi đã cho đi ái ân…
Ngày
đó, sau khi học hết cấp 3 tôi đã vào Nam để tiếp tục học tập. Thời gian
đầu xa nhà, xa quê đó là nỗi buồn không dễ gì vượt qua đối với một người con
gái mới lớn và cũng là lần đầu tiên xa nhà như tôi. Lúc ấy, tôi thường chia sẻ
mọi chuyện với anh, người mà tôi đã quen trên mạng. Tôi coi anh như một người
bạn, anh cũng chia sẻ với tôi rất nhiều chuyện về anh. Và cứ như thế gần 7 năm
trôi qua chúng tôi đã có một tình bạn trên thế giới ảo nhưng rất thật ấy. Đã có
đôi khi tôi xao xuyến khi nghĩ về anh và còn mơ mộng về một tình yêu giữa tôi
và anh.
Chính
vì điều đó, tôi đã quyết tâm về lại Hà Nội để có cơ hội gần anh hơn và sẽ gặp
được anh ngoài đời. Tôi khoe với anh tôi đã ra Hà Nội và đang làm việc cho một
công ty chuyên thiết kế về website, anh chúc mừng tôi và còn nói sao trùng hợp
thế vì anh cũng làm ở công ty chuyên thiết kế website. Tôi chẳng để ý đến sự
trùng hợp ấy, vì tôi biết rằng tôi và anh còn có nhiều sự trùng hợp khác.
Làm
việc ở công ty mới, môi trường mới tôi gặp vô số áp lực cả về công việc và với
cả những đồng nghiệp mới. Trong số những đồng nghiệp mới, người khiến tôi bực
bội nhất là Q, ở công ty Q thường trêu chọc tôi, còn dùng những lời khiếm nhã
để gọi tôi. Tôi ghét cay, ghét đắng khi Q luôn gọi tôi là “bé TK lùn” và còn
kèm theo điệu cười khoái chí khi thấy tôi tỏ ý không hài lòng.
Tôi đem
bầu tâm sự của mình trút hết lên anh khi anh online. Anh luôn lắng nghe và cho
tôi những lời khuyên bổ ích, chỉ cho tôi cách đối phó với đồng nghiệp Q bất
lịch sự kia. Tôi còn thầm ước giá mà Q có được một nửa sự lịch thiệp của anh?
Rồi
ông trời như trêu ngươi, khi để tôi nhìn thấy những dòng tin tôi gửi lại treo
lơ lửng trên máy vi tính của Q. Tôi như lặng người đi vì cái duyên giữa tôi và
anh sao lại trùng hợp đến thế.
Vừa
ngồi vào bàn làm việc tôi đã nhận được những dòng tin anh gửi, anh cười khà khà
khoe với tôi “anh mới phát hiện cô thư ký chân dài công ty mới đến thích anh,
em ạ”. “Nhưng mọi chuyện muộn rồi, anh sắp cưới vợ, tiếc thế không biết, giờ
anh sang báo tin buồn cho cô ấy đây”… Tôi còn đang ngỡ ngàng với hàng loạt
những dòng tin anh gửi, thì anh đã xuất hiện trước mắt tôi, đưa cho tôi tờ đơn
xin nghỉ phép với lý do: Đi chụp hình cưới và làm đám hỏi.
Cũng
ngay hôm đó tôi và anh hẹn gặp nhau sau giờ làm việc tại phòng trọ của tôi. Tôi
chuẩn bị các món ăn mà anh nói anh thích ăn, mua rượu để chúng tôi tỉ tê uống
như “hai thằng bạn”. Khỏi phải nói anh đã sững sờ như thế nào khi biết tôi
chính là cô bé anh đã trò chuyện gần 7 năm nay mà không biết mặt. Nhưng sau
giây phút sững sờ đó chúng tôi gần gũi lạ thường. Tôi và anh đúng y như những
người bạn thân lâu ngày không gặp, trò chuyện nói với nhau đủ mọi thứ, thanh
minh với nhau về những hiểu lầm khi đã là đồng nghiệp của nhau.
Và
cũng tại buổi hẹn đầu tiên, tôi đã khóc hết nước mắt, giận anh sao lại cưới vợ?
Sao không cho tôi cơ hội? Sao anh không nói với tôi anh đã có người yêu?... Anh
nói anh biết tất cả, anh cảm nhận được tình cảm của tôi, nhưng vì anh nghĩ đó
chỉ là tình online ảo nên anh không nghĩ được gì hơn. Anh và người ấy cũng mới
quen biết nhưng do sự thúc ép của hai bên gia đình và cô ấy đã có con với anh
nên mới cưới gấp như vậy.
Tôi
như lu mờ tất cả, điều đơn giản lúc ấy tôi nghĩ được là mình muốn được gần anh.
Tôi trở lên yếu đuối và tự nguyện trong vòng tay anh, trong hơi men chúng tôi
đã không kiềm được lòng mình, bản thân tôi đã chủ động dâng hiến cho anh như để
chứng minh cho anh trong suốt gần 7 năm qua tôi đã là của riêng anh. Tôi khóc,
anh cũng khóc, cuộc tình của chúng tôi cũng khóc. Hôm sau anh nghỉ phép, tôi
một mình đi làm không có bạn online. Anh điện thoại hỏi thăm và xin lỗi tôi.
Người
bạn, người tình online, giờ là đồng nghiệp và là người đàn ông đầu tiên của đời
tôi sau một lần ái ân chỉ để lại một lời xin lỗi. Tôi thật sự không biết phải
đối diện với anh như thế nào khi anh trở lại công ty làm việc, tôi cũng không
muốn làm người thứ 3 khiến anh phải khó xử. Tôi phải rời xa anh, lần đầu tiên
cả 2 nhận ra nhau, lần đầu tiên tôi nằm trong vòng tay của một người đàn ông,
tôi coi đó như một giấc mơ đẹp về một tình yêu ảo mà tôi đã cất công tạo dựng
gần 7 năm nay.
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.