Những
ngày tháng họ ở bên nhau quả là rất vui. Mỗi buổi tối, cô đều chủ động
hẹn anh ra ngoài chơi. Rồi hai người cùng ngồi nói chuyện tâm sự, chia
sẻ niềm vui nỗi buồn dưới bầu trời lấp lánh sao khuya. Qua những lần nói
chuyện ấy, cô và anh lại càng hiểu về nhau hơn.
Thi
thoảng, cô cũng nũng nịu như một đứa trẻ. Đi chơi về đến kí túc, cô lại
giả bộ mệt mỏi, rồi đòi anh cõng cô lên tầng. Tình cảm giữa họ lại càng
gần gũi hơn trong những khoảnh khắc ấy. Cuối tuần, anh lại lấy xe đạp
chở cô ra ngoại ô, ra bãi biển hóng gió. Cô ngồi sau xe anh, những sợi
tóc dài khẽ reo vui trong gió như tâm trạng đang tràn đầy hạnh phúc của
cô khi ấy.
Những
ngày tháng đó còn có cả bao lời nói dối ngốc nghếch. Mỗi buổi sớm anh
đều mang bữa sáng cho cô. Lần nào cũng có một quả trứng gà. Anh bóc vỏ
rồi mỉm cười nhìn cô ăn. Cô bảo anh ăn cùng thì anh lắc đầu và nói, từ
nhỏ tới lớn, anh không thích ăn trứng gà. Cuộc sống bần hàn khiến anh
cảm thấy ngại ngùng khi cùng cô chia sẻ một quả trứng gà. Anh sợ cô biết
rằng những đồng xu trong túi mình chỉ cho phép anh mua một quả trứng gà
vào mỗi buổi sáng.
Ngày xưa khi anh còn nhỏ, mẹ vẫn thường
luộc một quả trứng gà để bổ dưỡng sức khoẻ cho anh. Đó là món quà xa xỉ
nhất mà mẹ giành mua cho anh ngày ấy.Và mỗi lần khi anh bảo mẹ ăn cùng,
mẹ đều cười và nói: Mẹ không thích ăn trứng gà. Sau này khi biết
chuyện, cô đã cảm động trước tấm lòng chân thành của anh và ngày càng
yêu mến anh hơn.
Những ngày tháng ấy, cũng có cả nước mắt. Vì học ở xa, cô thường
hay nhớ nhà. Mỗi lúc cô đơn, nhớ tới gia đình, cô lại không cầm được
nước mắt. Anh chỉ biết đứng nhìn cô khóc mà không biết làm gì. Anh vốn
là người ít nói, lại không biết nói những lời dễ nghe để dỗ dành cô.
Những lúc ấy, anh chỉ ngồi bên cô, đưa cho cô chiếc khăn giấy mà hai
khoé mắt cũng hoe đỏ…
Những
ngày tháng ấy, khi ở bên nhau, anh và cô đều nghĩ về một chuyện. Cô
nghĩ: Liệu anh ấy có thích mình không? Có thể anh ấy chỉ coi mình là em
gái. Còn anh thì nghĩ: Cô ấy có thích mình không nhỉ? Có lẽ cô ấy chỉ coi mình như một người anh trai. Tình cảm giữa họ, gần như đã đi đến đích cuối cùng, duy chỉ thiếu một câu nói mà thôi.
Valentine
năm ấy, cô nhận được rất nhiều hoa và thiệp chúc mừng. Nhưng tất cả
những bó hoa ấy, cô đều đem vứt vào thùng rác. Đúng vậy, các cô gái trẻ
vẫn thường
thích được tặng hoa. Cô cũng thích, nhưng càng thích hơn là bó hoa hồng
mà anh sẽ tặng cô. Khi đã yêu một người, thì trong trái tim chỉ có
người ấy mà thôi. Cô không chấp nhận hoa của những người mà mình không
giành tình cảm cho họ.
Từ
phía xa, khi thấy anh bước đến với bó hoa hồng trong tay, trái tim cô
đã reo vui hạnh phúc. “Tặng em bó hồng này!” Anh chìa bó hoa về phía cô
và ấp úng. “Chín bông hoa hồng tượng trưng cho điều gì vậy?” Mặt cô đỏ
ửng, cô hỏi anh mà trong lòng chỉ mong đợi một câu nói. “Anh thấy những
bông hoa này rất đẹp, anh hi vọng là những gì mà người khác có thì em
cũng phải có…” “Ai bảo em không có?” Không đợi anh nói hết lời, cô đã
ném bó hoa về phía anh và bỏ đi trong cơn giận dữ…
Anh
đứng ngây người ở đó, nhìn theo bóng cô khuất dần, muốn giữ cô lại mà
bước chân như hoá đá…Buổi tối ấy, họ không còn sánh bước bên nhau dưới
bầu trời đêm nữa. Anh cảm thấy vô cùng đau khổ, nghĩ rằng mình đã khiến
cho tình cảm của hai người rạn vỡ. Còn cô thì cảm thấy tủi thân biết
bao. Kì thực cô chỉ muốn nghe anh nói ra câu nói ấy. Họ đâu biết rằng
bản thân đều là những người ngốc nghếch trong tình yêu…Một tháng rưỡi
sau, một buổi tối, anh lấy hết can đảm viết một mảnh giấy nhỏ gửi cho
cô. Anh viết: “Anh rất yêu em!”
…Mười
năm sau, cả hai người đều đã bước qua tuổi mộng mơ. Những ngày tháng họ
ở bên nhau trước kia chỉ còn là kí ức tươi đẹp. Cả anh và cô đều giữ
riêng cho mình mối tình đầu thơ mộng ở trong tim. Anh vẫn sống độc thân,
mặc dù sự nghiệp đã thành công, đã có rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng
anh đều từ chối. Bởi trái tim anh giờ đây không thể gánh nổi hai chữ
tình yêu nữa. Chỉ vì nơi mềm yếu nhất của con tim đã có hình bóng của
cô. Ở một nơi xa xôi nào đó, cô cũng đang sống trong nuối tiếc và mong
nhớ. Không ai biết được rằng mối tình đầu thì ra lại khó quên đến vậy.
Cuộc
sống run rủi lại để họ gặp lại nhau nơi bãi biển quen thuộc. Họ đứng
đối diện với nhau mà nước mắt cứ rơi trong im lặng. Cả hai đều đã thay
đổi, già dặn hơn, từng trải hơn, duy chỉ có tình cảm giành cho người ấy
vẫn không thay đổi, vẫn nồng nàn trong ánh mắt. Cô lên tiếng trước: “Tại
sao anh lại gửi mảnh giấy cho em vào ngày hôm đó?” Anh nhíu mày: “Ngày
nào cơ?” “Ngày Cá tháng tư” Anh tròn mắt kinh ngạc rồi thở dài: “Trời ạ,
anh có biết đâu. Đối với anh, tình yêu không có ngày nói dối.”
Và
rồi họ cùng cười, rồi ôm nhau trong những giọt nước mắt hạnh phúc. Hai
con người ngốc nghếch cuối cùng cũng có được hạnh phúc như mong đợi. Và
mối tình đầu dại khờ của họ vậy là đã kéo dài hơn mười năm…
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.