Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã…
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngon thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng Thiên sứ đứng vây quanh
Trái tim mang chở tình yêu chòng chành
Quên và nhớ lắc lư muôn nhịp sóng
Anh là gì? – giữa bốn bề vang vọng
Em nghẹn lời khi thốt gọi thành tên…
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.