
Sau
mỗi cuộc chia ly là một khoảng trống tênh đến nao lòng...5 năm - khoảng
thời gian đủ dài để mình thấy mỗi góc nhỏ, mỗi con người ở chốn ấy thật
thân thuộc biết bao...Chia ly để mỗi góc bàn, mỗi ánh mắt nhìn dường như
biết nói, rằng có thực sự phải thay đổi không? Rằng quyết định như vậy
có thực sự đúng không? Những cái siết tay nồng ấm, thật chặt, và vòng tay ôm ấy thật chân tình biết bao. Mình
luôn vào vai một tảng băng rất giỏi, vẫn cười nói lao xao để giấu đi
góc khuất yếu mềm của nó. Mình sợ phải rơi nước mắt trước mặt mọi người,
mình sợ hình ảnh rắn rỏi, mạnh mẽ của mình biến mất trong suy nghĩ của
mọi người...Chỉ là không được khóc thì phải mỉm cười đúng không?
Để bây giờ - khi chỉ còn một mình với bóng tối, cảm giác...