Bầu trời vần vũ những đám mây đen kịt, khi thiên nhiên nổi giận thật là đáng sợ...Mình
đọc báo mạng, được biết tâm bão là Quảng Ninh, Hải Phòng và Hà
Nội....Hải Phòng đã phải sơ tán hơn 5000 người dân đi tránh bão, Quảng
Ninh vừa bị đắm một con tàu ngoài Tuần Châu, Hà Nội thì lại ngập lụt hết
phố phường...
Mỗi
khi bão về như thế này là mình lại thấy cảm giác bất an không làm sao
mà giũ bỏ được dù đã bao nhiêu năm nay rồi....Có lẽ đó là ám ảnh kinh
hoàng từ cái thời mình còn phải ở trong căn nhà trọ tồi tàn lợp pro-xi
măng ấy và trận lốc xoáy kèm mưa đá hôm nào như muốn hất tung mái nhà
lên...
Mưa,
lạnh...tất cả những căn phòng đều tối om vì mất điện lưới...Đám cây
cảnh của mình thì rũ rượi ngoài kia....Tự dưng chợt nghĩ đến những cái
túi nilon hàng ngày mình vẫn dùng, bao nhiêu người khác cũng dùng...Rồi
tất cả tỉnh bơ gói ghém rác lại, tỉnh bơ quăng vào xe đẩy...Rồi một ngày
vu vơ hỏi nhau những câu tỉnh bơ, rằng sao dạo này thời tiết khắc
nghiệt thế nhỉ, rằng sao mưa nắng cứ thất thường, rồi sao dịch bệnh lại tràn lan như thế???...!!!
Đôi
lúc thấy con người ta (kể cả mình nữa) thật vô tâm và...vô trách nhiệm!
Có nghĩ đấy và có băn khoăn chút đấy nhưng chả làm được gì cả...
Lạnh
quá, còn ngón tay thì cứ buốt mãi không khỏi, máy tính của mình cũng
sắp die rồi vì mất điện lâu quá, chạy cạn cả pin...Hic, đúng là một ngày
chán chẳng buồn chết!!!....
Đăng nhận xét