Chương IV: Hàng xóm tối lửa tắt đèn...mó nhau!
Mảnh đất mà gia đình tớ chọn xây nhà nằm trong một con ngõ cụt, dân trong xóm trẻ thì hầu hết là công nhân, viên chức, già thì toàn thất nghiệp ngồi nhà. Mà lạ xóm nhà tớ sao lắm các cụ thế không biết, lại toàn cụ bà đơn thân tuổi tác dao động từ 45 đến 70. Mà không phải phân biệt giới tính chứ công nhận tớ thấy đàn bà ở xóm nhà tớ quả là rách việc, chẳng loại trừ các cụ đã xập xình có cháu, có chắt...
Từ khi về xóm xây nhà không ngày nào mà tớ không thấy các cụ túm năm tụm ba nói tốt nhau có, nói xấu nhau có, rồi buôn bán chuyện nhà này nhà kia cứ xôn xao hết cả. Ngày nào không tụ tập ở bờ giếng thì cũng là ở gốc bàng hay gốc...cột điện. Chủ đề bình luận cũng thay đổi nóng sốt y như vị trí hội nghị. Nói thật tớ làm quần quật như điên chả rảnh để đi tham gia ba cái vụ buôn dưa lê – bán dưa chuột ấy, vả lại tám với nhau mà không hề hấn đến ai thì tớ không ngại chứ tám xong lại nhìn nhau gầm gừ thì có cho vàng tớ cũng chả xèm!
Chính vì tần suất hóng hớt quá ít hoặc hầu như không có ấy của tớ đã gây sự khó chịu ngấm ngầm trong dư luận, mặc dù tớ rất lễ phép gặp già trẻ lớn bé ai ai tớ cũng chào hỏi rất chi là thân thiện. Thế nhưng tớ vẫn bị “soi” ngược, từ chuyện to to như vật liệu đổ ra lòng ngõ chiếm mất 1/3 diện tích cho đến chuyện nhỏ tí như cái dây bơm nó bị...châm kim rỉ nước ra ngoài...cũng bị nhắc nhở triệt để!
Thực ra tớ cũng đủ thông minh để hiểu ai xây nhà mà chả gặp phiền phức, gặp phiền vì chính bản thân mình cũng làm phiền hàng xóm bởi khói bụi, bởi tiếng ồn, bởi những lúc nhờ vả không tránh được..v.v..suốt mấy tháng ròng rã. Thế nhưng ai cũng nói tớ xúi quẩy khi cất nhà ngay cạnh một mụ hàng xóm (gọi là “mụ” nghe không được lễ phép cho lắm nhưng mụ này đáng ghét đến mức không ai chịu nổi nên tớ không có mỹ từ gì để dành cho mụ ta cả) tính tình khó chịu thuộc thành phần cá biệt của xóm...
Mụ này tối ngày ở nhà chẳng làm ăn gì dù chưa phải là già, việc chính của mụ là tìm người mua đất nhà mụ rồi bán dần lấy tiền ăn tiêu. Hoàn cảnh gia đình nhà mụ thì đặc biệt thôi dồi – chả khác tiểu thuyết thời Lão Hạc, Chí Phèo là mấy! Dân trong xóm kể lại rằng trước khi chồng mụ chết, chồng mụ nghiện rượu nặng. Ông này tuy nghiện ngập nhưng được cái rất hiền lành, cả xóm ai cũng quý. Có lần chồng mụ uống rượu say ở đâu về, mụ đàn bà cay nghiệt ấy lẳng lặng đổ phần cơm dành cho chồng đi rồi ra múc một bát phân đặt vào mâm đậy lồng bàn để đấy! Rồi thì triền miên những trận cãi cọ chửi bới nhau giữa cha mẹ với con cái, giữa vợ với chồng...Với suy nghĩ thiển cận của tớ thì khả năng là cái nhà ấy chỉ có hiện tượng vũ thê chứ làm gì có hiện tượng vũ phu!
Cho đến một ngày thấy mụ long sòng sọc chạy đi báo tin chồng ngộ độc rượu chết, hàng xóm lác đác vài người đến thấy khóe mép ông chồng sùi bọt trắng xóa. Vài người hiểu biết nói ngộ độc rượu không thể sùi bọt mép như thế và đặt ra những nghi vấn khác. Sau tớ cũng chả hỏi tại sao không ai báo chính quyền để làm rõ nghi vấn đó, chỉ biết rằng nhà mụ có đám tang mà chỉ có khoảng mươi người trong xóm đến hộ hành công việc, còn đâu ai nấy đến viếng rồi lẳng lặng về. Cuối cùng mụ vừa đi theo linh cữu chồng vừa chửi cả xóm tội không đến đưa tang chồng mụ. Nghe vậy tớ thấy đúng là quả báo cho mụ nhưng thật đáng thương cho người quá cố!
Chuyện nhà mụ kể ra não nuột như cảnh đêm đen mịt mù trong phim Chị Dậu í, tớ cũng chả muốn kể nữa. Có điều vì nhà tớ sát cạnh ngay nhà mụ nên tớ trở thành nạn nhân cho mọi trò quái chiêu của mụ. Nhà mụ có cái cột bê tông ở ngõ, qua thời gian mưa nắng rồi chả biết làm sao mà bị đổ gãy mất 1/3. Xui cho nhà tớ chở xe ngói lùi vào hích thêm một phát nữa thế là nó gãy thêm khoảng 30 phân, mụ ở trong nhà lao ra tru tréo bắt đền. Tớ cho thợ sang xây lại mụ kêu thợ "tiện thể" xây cho cao đủ như lúc chưa từng mất đi 1/3...Vật liệu thừa nhà tớ mụ chạy sang rủ rỉ xin để tôn nền cho ngõ nhà mụ cao lên khỏi bị võng nước. Tớ đồng ý liền nhưng cho xong mụ lại bắt thợ nhà tớ sang san, đầm cho phẳng vì: “Cô đã hứng rác cho mày, mày mất thêm tí công cho cô cũng đúng!”- Tức muốn xì khói! Ti tỉ những chuyện linh tinh gây ức chế như thế dồn nén lại trong tớ, đến lúc mụ sang khiêng cả mấy tấm bê tông làm kè của tớ đi chèn vào rãnh thoát nước nhà mụ thì tớ chịu hết nổi và phát khùng lên.
Sau đó chả ai thèm nhìn mặt ai, đến khi nhà tớ sơn tường thì mụ không cho làm và nhảy nhót như một con mụ rồ dại bên dưới, mụ đu cả vào thang dây để ngăn cản thợ tiến hành sơn và lấy lý do là ghét nên không cho nhà tớ nhờ bên...khoảng không nhà mụ. Hic! Sự việc gây bất bình cho mọi người trong xóm và tập trung tề tựu đủ thành phần ban hòa giải đến cũng không ăn thua. Thế là bức tường nhà tớ mé sát nhà mụ vẫn chưa được sơn. May mà nhà tớ làm chống thấm tốt bên trong chứ không thì cũng đến chết vì lo ngấm nước!
Bố chồng tớ sau vụ đó cứ ra rả mắng tớ tội “có lớn mà không có khôn”, nhà xây hết 6 tháng rưỡi, nhịn được 5 tháng rưỡi rồi mà còn không cố để nhịn nốt đi cho lành. Tớ cười cười bảo cụ: “Con thế là kiềm chế tốt chán rồi ấy chứ, con còn tưởng con sẽ choảng mụ ấy ngay từ cái hồi mé tường bên ấy còn chưa trát cơ bố ạ!”. Bố chồng tớ nghe vậy chán hẳn đi về, từ đấy cụ không bao giờ than phiền gì về tớ nữa nhưng thỉnh thoảng thấy cụ bằng một vẻ rất chi là tự hào khi khoe con dâu với bạn bè họ mạc: “Con dâu tôi đấy, nó làm cũng giỏi mà cãi cũng giỏi lắm ông/bà ạ!”. Nghe cụ khoe lần nào tớ cũng cười như mếu. Tớ thấy oan uổng và...tội nghiệp cho mình quá, chung quy tớ cũng chỉ tức nước vỡ bờ tí thôi mà...
(còn nữa)
Mảnh đất mà gia đình tớ chọn xây nhà nằm trong một con ngõ cụt, dân trong xóm trẻ thì hầu hết là công nhân, viên chức, già thì toàn thất nghiệp ngồi nhà. Mà lạ xóm nhà tớ sao lắm các cụ thế không biết, lại toàn cụ bà đơn thân tuổi tác dao động từ 45 đến 70. Mà không phải phân biệt giới tính chứ công nhận tớ thấy đàn bà ở xóm nhà tớ quả là rách việc, chẳng loại trừ các cụ đã xập xình có cháu, có chắt...
Từ khi về xóm xây nhà không ngày nào mà tớ không thấy các cụ túm năm tụm ba nói tốt nhau có, nói xấu nhau có, rồi buôn bán chuyện nhà này nhà kia cứ xôn xao hết cả. Ngày nào không tụ tập ở bờ giếng thì cũng là ở gốc bàng hay gốc...cột điện. Chủ đề bình luận cũng thay đổi nóng sốt y như vị trí hội nghị. Nói thật tớ làm quần quật như điên chả rảnh để đi tham gia ba cái vụ buôn dưa lê – bán dưa chuột ấy, vả lại tám với nhau mà không hề hấn đến ai thì tớ không ngại chứ tám xong lại nhìn nhau gầm gừ thì có cho vàng tớ cũng chả xèm!
Chính vì tần suất hóng hớt quá ít hoặc hầu như không có ấy của tớ đã gây sự khó chịu ngấm ngầm trong dư luận, mặc dù tớ rất lễ phép gặp già trẻ lớn bé ai ai tớ cũng chào hỏi rất chi là thân thiện. Thế nhưng tớ vẫn bị “soi” ngược, từ chuyện to to như vật liệu đổ ra lòng ngõ chiếm mất 1/3 diện tích cho đến chuyện nhỏ tí như cái dây bơm nó bị...châm kim rỉ nước ra ngoài...cũng bị nhắc nhở triệt để!
Thực ra tớ cũng đủ thông minh để hiểu ai xây nhà mà chả gặp phiền phức, gặp phiền vì chính bản thân mình cũng làm phiền hàng xóm bởi khói bụi, bởi tiếng ồn, bởi những lúc nhờ vả không tránh được..v.v..suốt mấy tháng ròng rã. Thế nhưng ai cũng nói tớ xúi quẩy khi cất nhà ngay cạnh một mụ hàng xóm (gọi là “mụ” nghe không được lễ phép cho lắm nhưng mụ này đáng ghét đến mức không ai chịu nổi nên tớ không có mỹ từ gì để dành cho mụ ta cả) tính tình khó chịu thuộc thành phần cá biệt của xóm...
Mụ này tối ngày ở nhà chẳng làm ăn gì dù chưa phải là già, việc chính của mụ là tìm người mua đất nhà mụ rồi bán dần lấy tiền ăn tiêu. Hoàn cảnh gia đình nhà mụ thì đặc biệt thôi dồi – chả khác tiểu thuyết thời Lão Hạc, Chí Phèo là mấy! Dân trong xóm kể lại rằng trước khi chồng mụ chết, chồng mụ nghiện rượu nặng. Ông này tuy nghiện ngập nhưng được cái rất hiền lành, cả xóm ai cũng quý. Có lần chồng mụ uống rượu say ở đâu về, mụ đàn bà cay nghiệt ấy lẳng lặng đổ phần cơm dành cho chồng đi rồi ra múc một bát phân đặt vào mâm đậy lồng bàn để đấy! Rồi thì triền miên những trận cãi cọ chửi bới nhau giữa cha mẹ với con cái, giữa vợ với chồng...Với suy nghĩ thiển cận của tớ thì khả năng là cái nhà ấy chỉ có hiện tượng vũ thê chứ làm gì có hiện tượng vũ phu!
Cho đến một ngày thấy mụ long sòng sọc chạy đi báo tin chồng ngộ độc rượu chết, hàng xóm lác đác vài người đến thấy khóe mép ông chồng sùi bọt trắng xóa. Vài người hiểu biết nói ngộ độc rượu không thể sùi bọt mép như thế và đặt ra những nghi vấn khác. Sau tớ cũng chả hỏi tại sao không ai báo chính quyền để làm rõ nghi vấn đó, chỉ biết rằng nhà mụ có đám tang mà chỉ có khoảng mươi người trong xóm đến hộ hành công việc, còn đâu ai nấy đến viếng rồi lẳng lặng về. Cuối cùng mụ vừa đi theo linh cữu chồng vừa chửi cả xóm tội không đến đưa tang chồng mụ. Nghe vậy tớ thấy đúng là quả báo cho mụ nhưng thật đáng thương cho người quá cố!
Chuyện nhà mụ kể ra não nuột như cảnh đêm đen mịt mù trong phim Chị Dậu í, tớ cũng chả muốn kể nữa. Có điều vì nhà tớ sát cạnh ngay nhà mụ nên tớ trở thành nạn nhân cho mọi trò quái chiêu của mụ. Nhà mụ có cái cột bê tông ở ngõ, qua thời gian mưa nắng rồi chả biết làm sao mà bị đổ gãy mất 1/3. Xui cho nhà tớ chở xe ngói lùi vào hích thêm một phát nữa thế là nó gãy thêm khoảng 30 phân, mụ ở trong nhà lao ra tru tréo bắt đền. Tớ cho thợ sang xây lại mụ kêu thợ "tiện thể" xây cho cao đủ như lúc chưa từng mất đi 1/3...Vật liệu thừa nhà tớ mụ chạy sang rủ rỉ xin để tôn nền cho ngõ nhà mụ cao lên khỏi bị võng nước. Tớ đồng ý liền nhưng cho xong mụ lại bắt thợ nhà tớ sang san, đầm cho phẳng vì: “Cô đã hứng rác cho mày, mày mất thêm tí công cho cô cũng đúng!”- Tức muốn xì khói! Ti tỉ những chuyện linh tinh gây ức chế như thế dồn nén lại trong tớ, đến lúc mụ sang khiêng cả mấy tấm bê tông làm kè của tớ đi chèn vào rãnh thoát nước nhà mụ thì tớ chịu hết nổi và phát khùng lên.
Sau đó chả ai thèm nhìn mặt ai, đến khi nhà tớ sơn tường thì mụ không cho làm và nhảy nhót như một con mụ rồ dại bên dưới, mụ đu cả vào thang dây để ngăn cản thợ tiến hành sơn và lấy lý do là ghét nên không cho nhà tớ nhờ bên...khoảng không nhà mụ. Hic! Sự việc gây bất bình cho mọi người trong xóm và tập trung tề tựu đủ thành phần ban hòa giải đến cũng không ăn thua. Thế là bức tường nhà tớ mé sát nhà mụ vẫn chưa được sơn. May mà nhà tớ làm chống thấm tốt bên trong chứ không thì cũng đến chết vì lo ngấm nước!
Bố chồng tớ sau vụ đó cứ ra rả mắng tớ tội “có lớn mà không có khôn”, nhà xây hết 6 tháng rưỡi, nhịn được 5 tháng rưỡi rồi mà còn không cố để nhịn nốt đi cho lành. Tớ cười cười bảo cụ: “Con thế là kiềm chế tốt chán rồi ấy chứ, con còn tưởng con sẽ choảng mụ ấy ngay từ cái hồi mé tường bên ấy còn chưa trát cơ bố ạ!”. Bố chồng tớ nghe vậy chán hẳn đi về, từ đấy cụ không bao giờ than phiền gì về tớ nữa nhưng thỉnh thoảng thấy cụ bằng một vẻ rất chi là tự hào khi khoe con dâu với bạn bè họ mạc: “Con dâu tôi đấy, nó làm cũng giỏi mà cãi cũng giỏi lắm ông/bà ạ!”. Nghe cụ khoe lần nào tớ cũng cười như mếu. Tớ thấy oan uổng và...tội nghiệp cho mình quá, chung quy tớ cũng chỉ tức nước vỡ bờ tí thôi mà...
(còn nữa)
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.