31/07/2013

Diệp Linh tháng thứ năm

Năm tháng (6,2kg; 65cm => 6,85kg; 70cm: +0,65kg;+5cm) Vèo cái con đã sang tháng thứ năm rồi, thời gian cứ vun vút như thoi đưa con nhỉ? Thời gian qua mau có nghĩa là con sắp phải đi trẻ, tạm rời xa vòng tay mẹ ít nhất 7 tiếng/ngày. Nghĩ đến điều đó mà thương con quá nhưng biết làm thế nào vì đó là chuyện buộc phải xảy ra đúng không con? Sang tháng này mẹ bận rộn nhiều hơn vì con đã chuyển sang ăn chính thức ngày hai bữa bột. Vài ngày đầu con ăn rất ngoan nhưng sau khi đi tiêm phòng về thì lười ăn trông thấy. Mỗi bữa ăn của con mẹ biến thành hề đồng, vũ công, ca sĩ hay chị Kính Hồng...với đủ thứ đồ chơi, sách truyện, thế mà vẫn chẳng thấm tháp gì. Con vẫn cứ nhể nhả ăn từng thìa, rồi đến lúc hứng chí con hắt hơi phun cả đám mưa...

25/07/2013

Sau cơn mưa trời lại sáng...

Xin cho con ra viện sau mấy ngày quay cuồng mất ăn mất ngủ...Giờ nhìn con mệt nằm thiêm thiếp ngủ tôi mới lại cảm nhận nỗi đau ấy, tại sao nó cứ kéo dài âm ỉ đến như vậy? Người ta bảo giọt máu đào hơn ao nước lã, phải chăng vì thế mà những nỗi đau của chị luôn âm thầm len lỏi trong trái tim tôi mà không cách nào ngăn nó lại được...Chăm con ốm nằm viện lần này là lần thứ hai sau gần tám năm làm mẹ vậy mà tôi thấy gần như kiệt sức trong khi hết người thân này đến người thân khác vào ra...Vậy mà...những tháng năm nuôi con một mình, những trận ốm liên miên dai dẳng và những lần đem con đi cấp cứu của chị hầu như lúc nào cũng chỉ có một mình – đơn độc... Nhiều lúc tôi không thể hiểu nổi sao chị lấy đâu ra mà nhiều...

01/07/2013

Cái ngăn tủ

Mình đã đọc ở đâu đó rằng: "Trái tim con người ta cũng chỉ có giới hạn giống như cái ngăn tủ, thêm thứ này vào thì phải bỏ bớt thứ kia ra". Áp dụng với mình thấy câu đó trước nay không sai bao giờ, kể cả đó là tình yêu đối với các con... Sinh Diệp Linh, rồi bận chăm con, bận việc nhà, bận công kia chuyện nọ...mình như rối lên suốt 24 tiếng một ngày. Thời gian để trò chuyện, âu yếm cu Hiếu dường như bị đánh cắp tự lúc nào. Đôi lúc thấy con ngẩn ngơ nhìn mẹ cưng nựng em rồi buột miệng hỏi mẹ: "Mẹ ơi, hồi con bé mẹ có yêu con như yêu em không?", rồi những lúc nghe con dỗ em: "Em phải ngoan nhé, không sau này lớn như anh là không được mẹ chiều nữa đâu!"... Những lời nói ngây thơ của con nhưng vẫn làm mình chạnh lòng, phải chăng lâu nay mình thiếu...

Vô thường...

Chuyện thứ nhất... Nhận một tin nhắn trong inbox từ một chị bạn nói về một người quen của chị ấy vừa qua đời...Sự ra đi không phải do sắp đặt từ Thượng Đế mà lại với một lý do lãng nhách "nhậu quá đà"...An ủi chị rằng thôi thì cứ nghĩ đằng sau cái vô thường ấy sẽ còn một thế giới khác sống động và tốt đẹp hơn cho người xấu số  nhưng sao vẫn buồn chi lạ dù chỉ là trong vai "một - người - dưng" - giống chị... Chuyện thứ hai... Nhờ chị chồng mua hộ mớ rau cho bữa tối mà mãi 7h30' chị mới về tới, tưởng chị về muộn vì bán đắt hàng ra là cố nán lại để xem thằng con bà bạn chợ có đánh mẹ không để còn can ngăn...Tội nghiệp người đàn bà đó tuần nào cũng bị thằng con mất dạy đánh đến mấy lần vì không cho tiền chơi game, "đập đá"...Có người...

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Thanh Huyền - Premium Blogger Themes | Premium Wordpress Themes
Lên đầu trang
Xuống cuối trang