1/7/13

Vô thường...

Chuyện thứ nhất...
Nhận một tin nhắn trong inbox từ một chị bạn nói về một người quen của chị ấy vừa qua đời...Sự ra đi không phải do sắp đặt từ Thượng Đế mà lại với một lý do lãng nhách "nhậu quá đà"...An ủi chị rằng thôi thì cứ nghĩ đằng sau cái vô thường ấy sẽ còn một thế giới khác sống động và tốt đẹp hơn cho người xấu số  nhưng sao vẫn buồn chi lạ dù chỉ là trong vai "một - người - dưng" - giống chị...

Chuyện thứ hai...
Nhờ chị chồng mua hộ mớ rau cho bữa tối mà mãi 7h30' chị mới về tới, tưởng chị về muộn vì bán đắt hàng ra là cố nán lại để xem thằng con bà bạn chợ có đánh mẹ không để còn can ngăn...Tội nghiệp người đàn bà đó tuần nào cũng bị thằng con mất dạy đánh đến mấy lần vì không cho tiền chơi game, "đập đá"...Có người thương chị ta nhưng có người cũng tặc lưỡi: "Ôi dào, chồng đã đi tù còn chiều con rõ nhiều vào, đáng đời!". Chợt rùng mình khi hình dung ra cảnh một đứa trẻ 13 tuổi vác kiếm đuổi theo chém mẹ khắp phố chợ...

Chuyện thứ ba...
Đứa hàng xóm một bước lên đời vì nhà chồng bán đất, nàng ra õng vào ẹo ngày thay 5 bộ quần áo hàng hiệu tuyền là mốt "thiếu vải" với "rèm thưa", mặc thiên hạ ì xèo vì nhà nàng có truyền thống ăn quỵt, đến vài chục nghìn tiền thuế đất cũng để bà tổ trưởng đi hò hét rát tai...Lại còn trò chành chỏe với khắp lượt hàng xóm của hai mẹ con nhà nàng chẳng ai ưa nổi. Giờ nàng lên xe xuống ngựa. nhà chất thêm hai lầu mới, xe SH bóng lừ...Đùng một phát, chồng nàng - trụ cột chính của gia đình hơn chục năm nay - bỗng đứt mạch máu não sau trận nhậu ra trò...Hàng xóm có người hỏi thăm, người hỉ hả...Chả biết đống tài sản với nguyên ba cái tàu há mồm ấy cùng một người nguy cơ sống đời thực vật rồi sẽ đi về đâu?

Chuyện thứ tư...
Bà cụ hàng xóm già cả sang nhà chơi khoe đứa con cả xây được cái biệt thự mini, đứa con thứ mua được mảnh đất mấy trăm triệu, rồi đứa cháu gái mới nhõn 30 cũng tích lũy được số vốn kha khá...Nghe cụ kể chuyện với ánh mắt sáng ngời bỗng dưng vẩn vơ nhìn sang căn nhà của cụ nằm chơ vơ đơn độc một góc xóm nhỏ...Hơn bảy chục tuổi đầu cụ vẫn sống một mình như người già neo đơn với thu nhập từ tiền trợ cấp người cao tuổi và thu hái rau củ trong vườn...Khoảng cách giàu - nghèo nó bỗng mong manh làm sao...


Kết...
Chị bạn tôi đã thốt lên một câu đầy cảm thán: "Cuộc đời vô thường quá!" và tôi thấy thật đúng. Ở đó mọi ranh giới, mọi cái chuẩn đều mong manh...Chả ai biết rồi ngày mai mình sẽ ra sao, sẽ gặp phải những gì, đối diện với những thử thách gì...Và rằng nếu ai đó biết được mình hay những người thân yêu của mình chỉ còn một ngày để sống, có lẽ họ đã sống trọn vẹn hơn, trao yêu thương nhiều hơn và cất giấu thật kỹ cái tôi, cái ích kỷ tận sâu thẳm nơi đáy tâm hồn...

Nhìn chuyện đời - ngẫm chuyện mình, chẳng biết là đang buồn hay đang lẩn thẩn...Chỉ biết rằng ở một góc nhỏ trong trái tim có những cái nhói đau rất thật - rất lạ như thể đó là chuyện của chính mình...

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Thanh Huyền - Premium Blogger Themes | Premium Wordpress Themes
Lên đầu trang
Xuống cuối trang