18/3/12

Tuổi thơ

Trước khi đi ngủ, con trai níu tay nằng nặc bắt mình kể chuyện mới đồng ý vào giường. "Con muốn nghe chuyện gì nào?", "Chuyện khỉ và rùa đi ăn trộm trứng mẹ nhé!" "Không! Chuyện ý mẹ mới kể đêm qua rồi, để mẹ kể chuyện hồi bé của mẹ cho con nghe nhé!". Con trai yêu "vâng" khe khẽ rồi rúc vào lòng mẹ, đôi mắt mở to long lanh với vẻ đầy háo hức...

Và rồi tuổi thơ của mình hiện về như một cuốn phim quay chậm trong từng lời kể với con...



Ngày trước, khu nhà mà mình sống cùng bố mẹ là một khu tập thể 5 tầng nên sân chơi của đám trẻ con là một đám đất rộng ngay trước mặt lối vào khu tập thể ấy. Với trẻ con hồi đó, đám đất ấy dường như là một thiên đường. Hàng ngày lũ trẻ con túm năm tụm ba
bày trò chơi, chơi chán lại bày trò nghịch phá. Trò được chơi nhiều nhất là cắm đồn, bắn thầm, nhà cửa, gẩy dây chun, chập chưởng, ô ăn quan, chuyền bóng, bịt mắt bắt dê...

Trò cắm đồn chơi bằng cách lấy một cái kim quấn vào mấy cọng lông gà, sau đó vẽ một ma trận hình trôn ốc trên nền đất ẩm. Cuối cùng hai người chơi như kiểu phi tiêu (chỉ khác là chơi trên mặt đất) vào những khe hở sao cho cây kim không phóng vào vạch và theo hướng đi dần vào tâm hình trôn ốc. Ai là người đến đích trước sẽ thắng.

Trò bắn thầm thú vị hơn vì chia làm 2 đội, mỗi đội từ 4-5 người đứng cách nhau khoảng 5m, mặt đối mặt
. Sau đó người chủ trò đứng giữa chỉ để lần lượt nghe xem người của đội này bắn người nào của đội kia bắng cách nói thầm tên của "địch" vào tai chủ trò. Đến lượt đội kia lên mà đúng phải người đã bị "bắn" thì coi như đội kia mất quân. Ngày xưa mình chơi trò này rất láu cá bằng cách khi thì thầm vào tai chủ trò mình muốn "bắn" đứa A nhưng lại nhìn đứa B, thế là chúng nó bị trúng kế nên mình toàn thắng...

Trò nhà cửa cũng rất vui bằng cách giả vờ làm người lớn, lũ trẻ lôi hết chăn chiếu màn mùng của bố mẹ treo lên làm "nhà", rồi phân vai ai là chồng, ai là vợ, ai là con, ai là bác bán hàng...Trước khi chơi đống đồ hàng xanh đỏ được đổ ra để...chia tài sản. Đứa cái nồi, đứa cái chảo, đứa cái bát...thế là ba, bốn "hộ gia đình" được mọc lên sang chào hỏi mua bán í ới với nhau rất là rôm rả.

Trò gẩy dây chun và chập chưởng là hai trò đỏ đen của bọn trẻ con thời đó vì đứa nào thua sẽ lấy được chiến lợi phẩm từ đứa kia. Mỗi đứa một nắm dây chun số lượng bằng nhau tung vù ra sân, sau đó lần lượt từng đứa gẩy sao cho một cái dây chun được gẩy nằm đè một phần lên cái dây chun kia là thu được cả hai chiếc, còn chập chưởng là áp hai tấm ảnh bé bằng lòng bàn tay cùng giơ lên hô: 1-2-3 chập chưởng và đập vào nhau, ảnh của đứa nào ngửa hình lên là thắng ăn được cả hai chiếc, còn cùng sấp, cùng ngửa coi như hoà...

Trò ô ăn quan thì ai cũng biết vì nó quá nổi tiếng rồi nhưng thời của mình toàn kẻ ô với phấn bảng và chơi bằng hạt na hoặc sỏi, chẳng có những viên đá màu xanh đỏ đắt tiền, bắt mắt như bây giờ mà bọn mình vẫn chơi mê mẩn không biết chán, nền nhà đứa nào cũng chi chít bao nhiêu là vết phấn kẻ ô.

Chơi chuyền bóng cũng hay, chỉ với một quả bóng bàn (hoặc bóng tennis) và mười que tính là có thể chơi được trò này. Đầu tiên tâng bóng lên rồi rải que tính xuống chân, sau đó vừa nhặt que tính vừa đọc đồng dao: "Hai cô chị, hai cô em, hai ăn kem, hai hạt mít, hai lên ba...Ba quả na, ba quả bưởi, ba thổi xôi, một lên bốn..." Sau mỗi một bàn là phải chuyền, chuyền đơn chuyền kép tuỳ vào level của hai người chơi nhưng hầu như từ bàn 5 trở lên là hay bị rơi bóng chạm đất trước khi chuyền xong. Và như thế cũng đồng nghĩa là mất lượt chơi..Trò này thiên về sự khéo léo chứ không có tính "trí tuệ" như trò bắn thầm.

Trò trốn tìm cực kỳ thú vị, sau một hồi oẳn tù tì, ai bét sẽ phải đứng úp mặt vào tường đọc "5-10-15..." sao cho đủ 100 rồi mới được mở mắt, trong khi đó những người còn lại sẽ đi trốn, chỗ trốn có thể là gậm bàn, hốc cây, khe cửa...miễn sao không được xa quá 10m là ok. Ai là người bị tìm thấy sẽ thua cuộc để thế chân và việc đổi vai diễn ra, trò chơi cứ thế tiếp tục...

Còn rất nhiều trò chơi tuổi thơ mà mình kể mãi, kể mãi, con trai vẫn cứ háo hức nghe, thỉnh thoảng phá lên cười...Đến khi kể đến đoạn đi ăn trộm trái cây thì cu cậu cười chảy cả nước mắt...

Đó là lần mình với mấy thằng nhóc hàng xóm rủ nhau đi trộm trái cây ở một cái vườn bé tí khu tập thể 3 tầng. Khu vườn đó chỉ khoảng 12m vuông, trồng 1 cây khế chua, một cây trứng gà, mấy luống mùng tơi và được rào bằng hàng rào râm bụt. Chỉ có thế mà cũng hấp dẫn được lũ trẻ nghịch như quỷ sứ tụi mình.

Hôm đó mình được phân vai đứng ngoài canh chừng cho hai đứa kia vạch rào chui vào để trèo cây trộm quả. Hai đứa trèo, một đứa canh, thỉnh thoảng lại "bụp" một quả khế hoặc một quả trứng gà (khế thì bé tẹo chua loét còn trứng gà thì xanh lè). Bỗng chốc chó sủa om sòm...ngay dưới gốc cây, hai thằng trên cây tá hoả trèo ra cành ngoài rồi phi thân qua rào xuống đường, ba đứa túm lấy nhau chạy trối chết. Mà hai thằng kia chẳng bị gãy tay hay trật chân, thế mới tài chứ! Về đến nhà chia nhau đống chiến lợi phẩm chám òm rồi ôm nhau cười như nắc nẻ...

Con trai có hỏi mình "Đi ăn trộm thế không sợ công an bắt à mẹ?", mình phì cười giải thích với con rằng tuy rất sợ bị người ta bắt nhưng ngày xưa
cuộc sống rất thiếu thốn, áo không đủ mặc, cơm ăn không đủ no...và trẻ con ít được sự quan tâm của bố mẹ hơn bây giờ, những trò tiêu khiển chỉ là trò tự nghĩ ra và việc đi vặt trộm trái cây cũng được coi là một trò chơi - một trò chơi để thoả mãn phần nào cho cái dạ dày thời bao cấp khốn khó ấy (cái gì cũng có thể nhặt nhạnh mà ăn được thậm chí đến cả cái rễ sắn dây người ta mới vùi để trồng cũng bới lên ăn, hoa phượng, quả bàng, lá dâu da...cũng có thể cho vào miệng rồi ăn một cách ngon lành)

Đó là một trò chơi có lẽ là không ngoan tẹo nào nhưng thời đó chẳng ông bố bà mẹ nào có đủ hơi sức mà trông chừng lũ con lóc nhóc suốt ngày nghịch phá được và những đám trẻ "phá làng - phá xóm" ấy khi lớn lên chẳng dễ mấy ai quên một tuổi thơ đầy ắp kỷ niệm như thế!

Con chìm vào giấc ngủ rồi mà mình vẫn như bồng bềnh cùng những ngày tháng cũ - thời tay trần, chân đất lấm lem rong chơi, một thời chẳng bao giờ phải lo rằng ngày mai mình sẽ bắt đầu và kết thúc như thế nào...Ôi, tuổi thơ tôi...


Nguồn trích dẫn: From: thanhhuyen

2 Bình luận

Hoa Xương Rồng2120:57 20-03-2012

dạo này em bận quá đúng k? chị k thấy em đâu..

thanhhuyen15:51 25-03-2012

Vâng, đúng là dạo này em bận quá chị ạ, thế mới chán chứ!

----------------------------------------------------------------

Barbara Huong11:05 20-03-2012

Chính ra nhiều lúc tôi thấy thương các con mình vì không có được sự vui chơi thoải mái như thế đấy.

thanhhuyen16:03 25-03-2012 

Uh! Chúng mình cứ bắt đầu bằng bài ca muôn thủa, rằng "Thời của bố mẹ không sướng như các con bây giờ đâu" nhưng ngẫm lại thì thấy điều đó chưa hẳn đúng...Sự sướng khổ nằm tròng cách nhìn nhận của mỗi người...Tặng nàng một câu chuyện để chiêm nghiệm nhé! http://songdep.xitrum.net/nghethuatsong/45.html

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Thanh Huyền - Premium Blogger Themes | Premium Wordpress Themes
Lên đầu trang
Xuống cuối trang