20/9/11

Mối tình vụng trộm của tôi

Tôi đã yêu, yêu da diết và mãnh liệt. Tình yêu đó hẳn sẽ làm nhiều người mơ ước và ngợi ca, nếu như... tôi và anh ấy chưa có gia đình. Giá mà tôi không phải nói hai từ “nếu như” cay nghiệt ấy.

Tôi lấy chồng khi thành đạt, khi đủ thông thái để lựa chọn một người đàn ông xứng với mình. Nhưng có lẽ sự khôn ngoan quá đỗi của tôi ngày ấy lại giết chết cảm xúc rất đời của một người đàn bà đó là “Yêu”.

Chng tôi yêu tôi, tử tế, công ăn việc làm ổn định. Tôi có cảm tình và rất ưng ý với chồng khi anh ấy đặt vấn đề nghiêm túc là muốn cưới tôi. Ôi! Giá mà tôi hiểu được cái gọi là “cảm tình” và “ưng ý” ấy hoàn toàn không đồng nghĩa với tình yêu thì tôi đã không phạm sai lầm như hôm nay. 

Tôi sống trong một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tôi chẳng có gì không hài lòng với nó. Chồng tôi làm tất cả những gì được coi là nghĩa vụ của một người chồng cần phải làm. Tôi lại thấy “ưng ý” khi anh ấy làm chồng. Tôi cũng rất tốt với chồng mình, chăm lo cho anh ấy từ miếng ăn, giấc ngủ, lo cho anh ấy từ hình ảnh khi xuất hiện chốn đông người. Mọi người dành cho vợ chồng tôi hai từ “ngưỡng mộ”. Tôi chẳng có gì phàn nàn về người chồng của mình. Tôi hạnh phúc!
 
Nhưng tôi bắt đầu phát hiện ra hai cảm giác hạnh phúc hoàn toàn khác nhau khi tôi gặp người đàn ông đó. Cảm giác hạnh phúc của tôi với chồng là cảm giác hạnh phúc ca mt người v. Còn cm giác vi người đàn ông đó là cảm giác hạnh phúc của một người đàn bà được yêu. Mà tôi thì lại chỉ muốn mình là người đàn bà thôi.
Tôi gặp người đàn ông đó tình cờ. Trước nay tôi không hề biết tình yêu sét đánh đáng sợ như vậy. Tôi và anh ấy yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi bắt đầu hiểu được tôi chưa bao giờ có cảm xúc đó với chồng, dù là trước hay sau khi cưới. Tôi thấy toàn thân mình tê rân lên khi anh ấy nắm lấy bàn tay, thấy tim mình đập không kiểm soát khi anh ấy nhìn sâu vào mắt tôi.
Anh ấy cũng có vợ rồi. Vợ anh ấy giỏi giang, xinh đẹp hơn tôi gấp bội phần. Chỉ nhìn vẻ ngoài của anh ấy tôi biết chị chăm lo cho anh như thế nào. Chúng tôi yêu nhau. Với tôi và anh, chúng tôi là những người đang yêu, còn với gia đình, chúng tôi là những kẻ ngoại tình.
Xin ai đó đừng vội kết luận tôi là loại đàn bà trốn chúa lộn chồng. Hơn 1 năm trời yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn. Thậm chí cả một cái hôn cũng không hề có. Chỉ là những chiều ngồi trước biển, chỉ là khoảng lặng không nói lên lời khi cùng nhau ngắm mưa, chỉ là dựa vào bờ vai… Chỉ là thế thôi! Nhưng tôi biết mình đã ngoại tình trong tâm tưởng. Mà cái ngoại tình đó còn đáng sợ hơn là ngoại tình thể xác.
 
Vi cả tôi và anh ấy đây đều là lần đầu tiên được biết đến cảm giác của tình yêu đôi lứa. Vì vậy biết là tội lỗi với vợ, với chồng mình nhưng chúng tôi vẫn không sao kìm nén nổi tình cảm đó. Tình yêu tội lỗi vì quá muộn màng của chúng tôi kéo dài hơn một năm. Tất nhiên chỉ là yêu của tâm hồn, không có gì lớn hơn thế cả. 

Chúng tôi không dám quyết định điều gì, không dám từ bỏ cái gì. Nếu hạnh phúc của chúng tôi được tạo ra bằng sự đau khổ của chồng tôi và vợ anh ấy thì thực sự chúng tôi có hạnh phúc nổi không? Chúng tôi không đủ tàn nhẫn để làm thế. Tôi và anh quyết định dừng lại trước khi mọi chuyện quá muộn. Anh ấy tạm biệt tôi, cùng vợ chuyển đến nơi khác như một cách để chúng tôi quên tình yêu đó đi. Có lẽ vợ anh ấy sẽ ngạc nhiên đôi chút về sự thay đổi ấy. Anh ấy đi, tôi ở lại còn tình yêu không biết v đâu…
 
Gi tôi vn sống vui vẻ bên chồng. Nhưng tình yêu đó âm ỉ trong lòng tôi. Chồng tôi càng tốt với tôi, tôi càng thấy mình mang tội lớn. Ông trời đã ban tặng tình yêu cho con người, tại sao không cho nó đến đúng thời điểm mà nó cần phải đến. Tại sao ông trời không mang tình yêu đó đặt vào tôi và chồng. Giờ này, tôi xin trời hãy giúp tôi, hãy mang tình yêu đó ra đi, để tôi được là một người vợ yêu chồng…

Nguồn trích dẫn: From: Dân trí

2 Bình luận

  1. AN&NAAN&NA15:39 25-11-2011
    Giời à, bạn copy mà cứ làm...nhầm chít người đấy nhé.
  2. thanhhuyenthanhhuyen21:00 26-11-2011
      Ẹc! Cấm nhầm thế tội nghiệp mình lắm à nhen!
    • AN&NAAN&NA10:28 24-11-2011
      T.H ui - đọc cái bài này của bạn.. Mình không ...bình luận hay ý kiến gì nha..
      Chỉ có điều - 1 cảm xúc gì gì đó, ùa về, mình muốn chép tặng bạn 1 bài thơ. (bài này, do 1 người bạn tặng mình - chắc lúc đó, nó cũng 'cảm xúc ùa về' đ/v mình, như mình đ/v bạn bây giờ đó ). Đọc cho 1 ngày mới bắt đầu - NHƯNG ĐẦY NẮNG NHÉ:
      P/s: chỉ là cảm xúc thôi nha. Không hẳn bài thơ này, 'quyện' với bài viết này đâu nhé:
      Em đầy ngộ nhận như tôi
      Cũng yêu chí chết cái người mình yêu
      Cũng tìm những lối phong rêu
      Để rồi bước trật bước trèo uổng công
      Mắt thì thăm thẳm mùa đông
      Trái tim mùa hạ, tấm lòng mùa thu
      Mùa xuân ở phía sa mù
      Mà băng tuyết… đến bao giờ cho tan?
      Gặp em cơ nhỡ cưu mang
      Em đâu biết đến lỡ làng về sau
      Em đương lấy sóng làm cầu
      Khơi xa làm bến, đáy sâu làm thuyền
      Lấy khao khát để làm yên
      Lấy duyên làm phúc lấy tiền làm khinh
      Rồi ra em giống chị mình
      Lấy bấy nhiêu cái thất tình làm vui
    • thanhhuyenthanhhuyen13:16 25-11-2011
        Mình đọc thơ xong thấy có nhiều tâm trạng y như entry ở trên vậy. Tuy nhiên đó chỉ là một câu chuyện tình yêu mình copy ở báo Dân Trí về thôi - không liên quan gì đến "người thực, việc thực" cả. Mà ví dụ có đi chăng nữa thì chắc chỉ mơ hồ thoảng qua thôi, không sâu sắc như nhân vật nữ chính trên đây đâu ANNA ạ! Hy vọng đó sẽ là may mắn đối với riêng mình, hoặc với một số bạn gái đã get married. Hạnh phúc mà ta đang có mới là thứ đáng để trân trọng nhất, phải không bạn?

      Đăng nhận xét

      Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

       
      Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Thanh Huyền - Premium Blogger Themes | Premium Wordpress Themes
      Lên đầu trang
      Xuống cuối trang